“Được.”
Tô Chính Kiêu sững sờ.
Được là sao?
Được cái gì?
Đây là câu trả lời của một người làm mẹ sao?
Ha ha, vì một thằng đàn ông mà ngay cả con trai của mình cũng không cần.
“Đây chẳng phải là quyền của Tô tổng sao? Muốn để tôi gặp thì sẽ cho tôi gặp, không muốn tôi gặp thì mang đi.” Đường Tiểu Nhiên cười mỉa mai: “Có bản lĩnh thì mang đi đi, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi…”
“Còn nữa, tôi không muốn đánh thức Cảnh Hiên, anh đi đi!”
Tô Chính Kiêu tức muốn nổ phổi.
Sao người phụ nữ này lại khó đối phó như vậy?
Hóa ra trước kia yêu anh ta đến chết đi sống lại cũng là giả!
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, chuyện Tô Chính Kiêu tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm được.”
Tô Chính Kiêu hừ lạnh một tiếng rồi bế Cảnh Hiên rời đi.
Cảnh Hiên là sợi dây liên kết giữa anh ta và cô.
Nếu không có Cảnh Hiên, anh ta không thể bước chân vào đây được.
Anh ta rời đi, Đường Tiểu Nhiên đóng cửa lại.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, tất cả đã biến mất, sẽ không còn ai xuất hiện nữa.
Bụng lại quặng đau, Đường Tiểu Nhiên đau đớn cắn chặt môi dưới.
Cắn quá mạnh khiến môi dưới bật máu.
Hôm nay muộn quá rồi, đến bệnh viện cũng không tiện.
Cô định mai sẽ đến bệnh viện một chuyến.
…
Tô Chính Kiêu bế Cảnh Hiên vào phòng. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Mới có một đêm thôi mà anh ta đã quen với việc ngủ chung với cậu bé.
Có lẽ là anh ta chưa từng trải qua cảm giác ngủ cùng con bao giờ.
Bệnh viện kê đơn thuốc cho anh ta, là loại thuốc an thần, ngoài ra cũng có một số thành phần thôi miên.
Quả thật buổi tối anh ta ngủ không ngon.
Nhất là sau khi mơ thấy cái chết bi thảm của Tả Như Bội, chỉ cần tỉnh dậy sau cơn ác mộng là anh ta coi như thức trắng đêm.
Sau khi uống ba viên thuốc, Tô Chính Kiêu ôm Cảnh Hiên vào lòng.
Một lúc sau, anh ta chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.
Sáng sớm, Cảnh Hiên phát hiện mình bị ôm chặt trong ngực.
Siết chặt đến mức hít thở không thông.
Người đang ôm cậu bé chính là ba ruột của cậu bé.