Dựa vào cái gì mà người đàn ông không biết tên có thể vào nhà, anh lại bị cản ở bên ngoài?
Hai người giằng co mãi không xong.
Tình hình nhìn có vẻ như là đang kéo co, có chút ngây thơ.
Lưu Canh Hoằng bước tới, cười nhẹ nói: “Trời không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở công ty.”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên đứng thẳng người, bỗng nhiên buông tay ra.
Đùi Tô Chính Kiêu bị kẹp sống.
Anh bị đau lập tức rút chân về, cố gắng nhịn cảm giác đau đớn mà đứng thẳng người, giả vờ một mặt thoải mái, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí hơn là mặt mày còn sáng như đuốc, dáng đứng thẳng tắp.
“Không uống nước hả?”
Cô cảm thấy đối xử với khách khứa như thế này có hơi quá đáng: “Trong nhà còn có cà phê nữa, để tôi đi pha cho anh một ly cà phê.”
Lưu Canh Hoằng lắc đầu biểu thị không cần: “Muộn lắm rồi, từ chỗ cô về nhà tôi phải chạy xe hơn một tiếng đồng hồ, ngày mai đi đến phòng làm việc cô pha cho tôi uống.”
Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Vậy để tôi tiễn anh về.”
Hai người đều không thèm quan tâm tới Tô Chính Kiêu, sóng vai đi xuống dưới lầu.
Tô Chính Kiêu híp mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt đen như đáy nồi.
Thừa dịp không có ai quản mình, anh nhanh chóng đi vào trong phòng.
“Người đó là ba của đứa nhỏ hả?” Đi xuống dưới lầu, Lưu Canh Hoằng hỏi.
Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trông anh ta rất trưởng thành, trông rất quý khí, còn có một loại ưu nhã, dựa vào ánh mắt nhìn giữa đàn ông với nhau, anh ta chính là người nổi bật.” Lưu Canh Hoằng nói.
“Chưa chắc đâu, biết người biết mặt không biết lòng, có một vài người thật ra là sói đội lốt cừu, bên ngoài nhìn như là rất tốt, thật ra bên trong thối nát.”
Lưu Canh Hoằng nói: “Tôi cảm thấy anh ta không giống như là loại người đó.”
Đường Tiểu Nhiên cười nói: “Có lẽ là vậy, nhưng mà những chuyện đó đều không liên quan tới tôi, anh đi đường nhớ chú ý an toàn, về nhà thì gửi tin nhắn cho tôi nha.”
Đợi sau khi cô trở lại phòng, Tô Chính Kiêu đã tự động ngồi lên trên giường.
Sắc mặt anh vừa đen lại vừa nặng nề, không tốt là bao, làm như ai thiếu tiền anh.
Cảnh Hiên ôm bụng ngồi ở một bên: “Mẹ ơi, con đói bụng.”
Nghe con trai than đói, Đường Tiểu Nhiên không có thời gian quan tâm tới Tô Chính Kiêu.
Cô vội vàng đi vào trong phòng bếp lấy bịch bún gạo mà mình mới mua về nấu cho con ăn.
Mùi thơm lập tức lan tỏa, Cảnh Hiên liếm liếm môi: “Thơm quá đi.”
Lồng ngực Tô Chính Kiêu vẫn còn đang phập phồng, ngọn lửa giận bốc cháy ở trong lòng vẫn còn chưa tiêu tan.
Đường Tiểu Nhiên bước tới đặt bát bún ở trước mặt Cảnh Hiên: “Ăn từ từ thôi, nóng lắm đó.”
Cảnh Hiên gật đầu, ăn từng đũa, dường như là nghĩ tới cái gì đó, cậu bé nâng cái đầu nhỏ lên nhìn Tô Chính Kiêu: “Ba ơi, ba ăn không, hai chúng ta cùng ăn một bát.”