“Trước đây có lẽ anh luôn cho rằng mình sẽ kiểm soát được mọi thứ. Nhưng cuộc hôn nhân với cô ấy bao gồm rất nhiều thứ, tình nghĩa bạn bè, sự áy náy của ba mẹ, sau đó là thực hiện những mong muốn cuối cùng của cô ấy. Suy cho cùng, trên thế giới này không có chuyện gì có thể vẹn cả đôi đường cả…”
Cánh tay ôm lấy vòng eo thon của cô không khỏi dùng sức. Trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong thoáng hiện vẻ u ám nhàn nhạt. Anh hít hà mùi hương trên người cô, tràn đầy lưu luyến, sợ nhất cô nói ra câu này.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, chắc chắn sẽ đi làm muộn, cộng thêm tâm trạng cũng đang rất tệ, Thân Nhã dứt khoát không định đi làm nữa.
Khi đi trên đường, cô bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Đoạn tình cảm này sâu sắc hơn cô tưởng tượng quá nhiều.
Tuyết rơi rất dày, thời tiết ngày càng giá buốt, trên đường hoàn toàn không có xe.
Đột nhiên, chiếc Mulsanne màu bạc cũng rất quen thuộc đỗ ngay bên cạnh cô. Cửa sổ xe hạ xuống, là Hoắc Đình Phong: “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi.”
Thân Nhã tiếp tục đi về phía trước như thể không hề nghe thấy.
Cô không muốn đi chung một chiếc xe với anh, Hoắc Đình Phong cũng biết và hiểu rõ.
Cửa xe bật mở, Hoắc Đình Phong bước ra, rõ ràng anh đã rất vội, trên cơ thể cao gầy cũng chưa kịp mặc áo khoác, chỉ xỏ một chiếc áo len màu đen.
Anh bắt lấy cổ tay cô: “Để tài xế đưa em về thành phố S. Hiện tại anh còn chút chuyện phải làm, tạm thời không trở về được, nơi này rất khó gọi xe.”
Có chuyện không thể trở về, chẳng qua chỉ là cái cớ của anh thôi. Cô không muốn ở cùng anh thì anh làm theo ý cô vậy.
Thời tiết thật sự quá lạnh, Thân Nhã cũng không làm bộ làm tịch nữa ngồi vào ghế sau, chiếc Mulsanne màu bạc dần đi xa.
Hoắc Đình Phong vẫn chưa rời đi, anh cứ đứng như vậy dưới mưa tuyết của trời đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch. Thân hình cao lớn của anh ngày càng thu nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất qua gương chiếu hậu.
Thân Nhã trở về nhà, lập tức bật máy sưởi rồi chui thẳng vào trong chăn. Cô hơi mệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, gật gù muốn ngủ.
Hoắc Đình Phong cũng không trở lại phòng, vẫn mặc một chiếc áo len mỏng đứng đợi một tiếng đồng hồ ở ven đường như vậy.
Khi Thân Nhã tỉnh lại thì trời đã tối, cô cảm thấy hơi đói bèn đứng dậy, úp một hộp mì ăn liền nhanh gọn tiện lợi.
Cô mở điện thoại lên, có một tin nhắn chưa đọc của Hoắc Đình Phong, anh hỏi cô đã về đến nhà an toàn chưa.
Đầu ngón tay ấm áp của cô dừng lại trên màn hình điện thoại một lát, sau đó ngẩng đầu không nhắn lại.
Cô đi đến trước cửa sổ muốn xem tuyết ngừng rơi hay chưa. Nhưng ánh mắt vừa nhìn sang đã vô tình nhìn thấy chiếc Mulsanne đang đậu ở dưới lầu.
Thân Nhã sửng sốt, nhưng một lúc sau cô đã bình tĩnh lại, quay người không nhìn thêm nữa. Cô ngồi trước máy tính, bắt đầu làm việc.
Cho dù cuộc hôn nhân của anh là kết hôn hợp đồng, giữa hai bên cũng rất rõ ràng, nhưng chỉ cần họ vẫn chưa ly hôn, xen vào gia đình người khác thì chính là kẻ thứ ba!
Đây là một sự thật không thể phủ nhận…
Cô có đau lòng không? Có! Trái tim cô đau đớn không? Rất đau.
Tuy nhiên lại không phải cơn đau tan nát cõi lòng, ít nhất, anh không hoàn toàn giấu giếm cô mà đã nói ra toàn bộ sự thật.