“Vâng.” Diệp Giai Nhi lùi ra khỏi cái ôm của anh: “Anh cũng về đi.”
“Anh tận mắt nhìn thấy em lên lầu rồi anh sẽ đi…” Giọng nói nhẹ nhàng của anh xen lẫn sự lưu luyến .
Ngay cả anh cảm thấy tình cảm của mình thật nồng nhiệt và nóng bỏng, dù chỉ tách ra trong thời gian ngắn ngủi, nhưng anh đã không nỡ như thế, chỉ muốn mang cô theo bên mình mọi nơi mọi lúc, đi đâu cũng mang theo.
Giống như một chàng trai tuổi đôi mươi bồng bột đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt vậy, không thể thoát khỏi được, chỉ cần nghĩ đến phải tạm chia tay là lập tức cảm thấy trống rỗng.
Trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào. Cô gật đầu, xoay người đi lên lầu, đi tới cửa lầu hai rồi, nhưng thấy anh vẫn đứng đó. Cô mỉm cười vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh rời đi.
Thẩm Hoài Dương nhếch môi mỏng, nhưng không có ý định rời đi mà khoanh chân dựa vào xe, nhìn theo bóng lưng của cô.
Diệp Giai Nhi bất lực liếc nhìn anh một cái, tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương mới thu hồi ánh mắt, lên xe rời đi, khuôn mặt tuấn tú như được gió xuân gột rửa.
Khi Diệp Giai Nhi trở về nhà, Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đang ngồi trong phòng khách, cô có chút gượng gạo nhỏ giọng gọi: “Ba mẹ”.
“Mẹ nói rõ trước, con không bao giờ được quay lại với nó, người ta thường nói ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, còn con thì cứ thích ngã ở một chỗ tận mấy lần!” – Cơn thịnh nộ của Quánh Mỹ Ngọc vẫn chưa tan: “Mẹ còn tưởng con có thể hiểu chuyện được chút, nào ngờ ngày hôm nay con lại cho mẹ thấy cái dáng vẻ như con thiêu thân của con.”
Cô không nói gì, cũng không nhắc đến chuyện đó, cô chỉ nói: “Ba mẹ ơi, ngày mốt con đi Mỹ một chuyến.”
“Con đi Mỹ làm gì?” Quách Mỹ Ngọc kích động.
“Không phải chân của Quốc Gia đã hơi có cảm giác sao? Để anh ấy đến đó một mình con không an tâm. Con muốn cùng anh ấy đi đến đó. Con sẽ quay lại khi anh ấy đã hoàn toàn ổn định.”
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc đã không ngăn cản, thì đương nhiên Diệp Đức Huy cũng không ngăn cản: “Đi đi, Quốc Gia là người tốt, chúng ta không thể vô tình vô nghĩa như vậy.”
Gật đầu đáp lại, Diệp Giai Nhi trở về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý của mình, tới lúc đó mang theo cả Huyên Huyên.
Cô đang sắp xếp quần áo thì điện thoại reo lên, cô thấy hơi cạn lời khi thấy hai chữ nhấp nháy trên màn hình, cầm điện thoại lên thở dài nói: “Em sửa lại ghi chú tên của anh được không?”
“Sao vậy?” Trong phút chốc, rõ ràng giọng nói của người đàn ông trầm xuống vài tone.
“Nghe sến súa quá, còn hơi mắc ói nữa.” Cô nói sự thật.
“Chỉ có mỗi cái biệt danh thôi đã khiến em buồn nôn và ghê tởm rồi. Vậy nếu em đứng trước mắt anh gọi thì có phải là em phun hết nước miếng lên mặt anh không. Vậy gọi thế nào mới không làm em mắc ói hả?”
Cô thương lượng: “Vậy thì đổi thành tên khác được không?”
“Nói anh nghe thử cái tên mà em nghĩ ra, xem liệu có làm anh cảm thấy hài lòng hay không …”
Suy nghĩ một hồi, cô nói: “Thôi dẹp đi.”
Suy nghĩ một hồi lâu, cô cũng chẳng nghĩ được gì, hơn nữa điện thoại di động là của cô, cô cũng có quyền thay đổi tên gọi trên điện thoại mình chứ, tại sao lại phải bàn bạc với anh?
Qua điện thoại, thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng động, lông mày của Hoài Dương nhíu lại: “Em đang làm gì vậy, sao cứ nghe loảng xoảng vậy?”