“Được rồi, tôi sẽ không cản trở công việc của anh, nhưng tôi sẽ quy định, mỗi ngày làm việc hai tiếng, sau đó tập bài tập chân ba tiếng.”
“Được.” Điền Quốc Gia gật đầu, anh ta cũng biết tình hình hiện giờ của mình không thích hợp làm việc quá lâu.
Ăn trưa xong, Diệp Giai Nhi thu dọn bát đũa, Huyên Huyên làm bài tập, còn Điền Quốc Gia thì sắp xếp tài liệu trong sổ ghi chép.
Vẫn còn hơi buồn ngủ, cô không thể nhịn được nữa nên quay về phòng ngủ thêm mấy tiếng nữa. Lúc mở mắt ra lần nữa thì đã sáu giờ tối, vì trời mưa nên trời tối hơn bình thường.
Nhớ ra Điền Quốc gia vẫn chưa có đồ dùng cá nhân nên cô bảo Huyên Huyên ngoan ngoãn nghe lời rồi đi chợ rau mua một ít rau tươi và sườn non, sau đó đi siêu thị.
Khăn tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng còn có dép nam, dao cạo râu, quần áo mặc ở nhà, cô đều mua hết.
Mùa hè ở Tân Hải hơi nhiều mưa và sẽ tiếp tục mưa, đã mưa suốt một ngày rồi, lúc này chẳng những không có dấu hiệu tạnh mà ngược lại càng ngày càng lớn.
Tới hành lang, áo len trên người cũng khó tránh khỏi bị ướt, cô cúi đầu lắc nhẹ những giọt nước đọng trên ô.
“Ôi chao, chẳng phải cô giáo Diệp đây sao.”
Cô ngước mắt lên xem thử thì thấy người trước mặt mình hơi mập, khoảng chừng năm mươi tuổi, trên tay đang cầm hạt dưa.
Hai người sống cùng một tầng, bình thường gặp nhau cũng chỉ chào hỏi qua loa, không thân quen lắm, cô gật đầu chào: “Thím Quách.”
“Cô đóng cửa nhà mấy ngày nay, tôi còn tưởng cô không sống ở đây nữa chứ.”
“Ừm, tôi trở về thành phố S một chuyến.”
“Nhưng mà nói mới nhớ, hình như hồi trưa tôi thấy cô đẩy một người đàn ông, hình như chân của người đàn ông đó không thể động đậy. Thím Quách nói cho cô nghe này, đừng có đàn ông nào cũng mang về nhà được, bây giờ cô vẫn còn trẻ, cho dù có thêm Huyên Huyên thì cũng có thể tìm được một người đàn ông không tệ rồi kết hôn lần hai, chứ đừng để một người đàn ông tàn tật làm hủy hoại thanh danh của cô.” Thím Quách vừa bỏ hạt dưa vào miệng vừa hớn hở nói.
Nghe được những lời này, Diệp Giai Nhi cảm thấy vô cùng chói tai, trong lòng càng thêm tức giận, cô lên tiếng.
“Thím Quách, sau này xin thím nói năng lịch sự một chút, anh ấy không phải là người đàn ông nào khác, mà là chồng chưa cưới của tôi, một thời gian nữa chúng tôi sẽ đính hôn, hơn nữa anh ấy không phải người tàn tật, chỉ là chân anh ấy tạm thời không cử động được mà thôi. Hơn nữa chuyện của tôi không cần thím Quách nhọc lòng.”
Thím Quách bị bẽ mặt thì khịt mũi bỏ đi, có gì hơn người chứ, chân tạm thời không cử động được có khác gì so với bị tàn tật đâu!
Như thế mà không phải tàn tật sao, người như vậy mà cô cũng xem như của báu? Cô thiếu đàn ông lắm sao?
“Cô Diệp nói những lời này nghe thật êm tai, chậc chậc…”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ phía sau, tiếp theo là một tràng pháo tay vang dội với tiết tấu dồn dập.
Nghe vậy, cơ thể Diệp Giai Nhi bỗng run lên, cô xoay người lại, liền nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đứng phía sau, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh như băng.