Tất cả mọi người trong văn phòng đều lau mắt nhìn Thân Nhã với vẻ ngưỡng mộ, một người làm báo cáo rối tinh rối mù lại có thể giành được một dự án lớn như vậy thực sự là quá may mắn.
Lâm Bối Vy lại châm chọc khiêu khích, cô đâu có phải là may mắn, chẳng phải là chỉ vì dựa vào đàn ông sao.
Người đại diện của công ty khen anh Hoắc kia thành một người siêu phàm thời trước không có ai về sau lại không ai được như vậy luôn rồi, nhưng Lâm Bối Vy lại không tin, cũng không biết người đàn ông đó có năng lực đến thế nào!
Buổi chiều Thân Nhã lại bị giám đốc mời vào văn phòng, vẫn để bảo cô gọi điện thoại, cô cảm thấy giám đốc này đúng là âm hồn bất tán mà.
“Tiền điện thoại của cô đã được nạp rồi, cô gọi ngay bây giờ đi. Được nể mặt như thế mà không mời anh Hoắc đi ăn tối thì làm sao mà được?”
Thân Nhã đau đầu: “Anh Hoắc chắc hẳn là bề bộn nhiều việc lắm. Nếu anh ấy không trả lời cuộc gọi của giám đốc thì tất nhiên cũng sẽ không trả lời cuộc gọi của tôi đâu.”
“Tôi và anh Hoắc không có quan hệ gì. Anh ấy mỗi ngày đều có trăm công ngàn việc, tất nhiên là không tiếp máy rồi.” Giám đốc ném ra một câu như vậy.
Cô phản bác: “Tôi và anh Hoắc cũng đâu liên quan gì tới nhau, tất nhiên anh ấy cũng sẽ không nhận rồi.”
Dưới sự giám sát của giám đốc, cô đành phải gọi đi, dãy số này không phải số cô lưu, chắc là số công việc.
Chuông kêu hai lần nhưng không có ai trả lời, cô đang mừng rỡ định cúp máy thì lại có một giọng nói từ tính truyền qua sóng điện thoại: “Alo …”
Thân Nhã câm nín, giám đốc thì lại nhìn cô miệng nở nụ cười, mắt nhìn tỏ ý rõ ràng, cô và anh Hoắc có quan hệ không tầm thường!
“Alo…” Cô cố kiên trì nói tiếp, nhịp tim đập mạnh, sắc mặt đỏ lên, di chứng tối hôm qua còn chưa biến mất: “Giám đốc của chúng tôi nói muốn mời anh Hoắc đi ăn tối, xin hỏi anh Hoắc có thời gian không?”
“Là giám đốc hay là toàn thể nhân viên trong bộ phận của em?” Anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.
Thân Nhã chuyển nguyên xi lời nói đó cho giám đốc, cảm thấy mình như cái ống truyền lời.
Anh Hoắc nói vậy là có ý gì? Giám đốc hơi bối rối. Suy nghĩ một lát, anh ta liền bảo Thân Nhã trả lời là tất cả nhân viên.
“Tối mai tôi có thời gian, sau bảy giờ…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sau khi cúp điện thoại, Thân Nhã liền nhét điện thoại vào trong túi, quản lý cười mà mắt cũng sắp híp tịt lại. Anh ta vỗ nhẹ lên vai cô, liên tục tán thưởng: “Tiểu Thân ra tay một cái là đánh một được hai ngay.”
“…” Thân Nhã câm nín, cô cảm thấy mình có nói cũng không thể nói rõ được.
Cô không muốn ở trong căn hộ một mình vào ban đêm nên gọi điện cho Diệp Giai Nhi, lại biết được cô ấy và Thẩm Hoài Dương đã đi Pháp du lịch rồi.
Cô lại gọi điện cho Trần Diễm An, Trần Diễm An và Quý Hướng Không cũng đi lướt sóng ở Bắc Vĩnh rồi, qua điện thoại còn có thể nghe thấy hai người tán tỉnh nhau, rất ngọt ngào.
Cả hai cô bạn thân đều bận đi yêu đương, chỉ còn lại một mình cô trơ trọi ở trong chung cư, đột nhiên cảm thấy rất cô đơn tịch mịch.
Chuông điện thoại chợt vang lên, cô nhìn thì thấy là của Hoắc Đình Phong, sau khi chuông điện thoại đã vang lên được ba bốn lần, cô khẽ cắn môi rồi mới bắt máy.
“Tôi ở dưới lầu……”