Văn phòng sắp được cô trang trí thành tiệm hoa luôn rồi, xanh xanh đỏ đỏ. Thân Nhã cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, phải tìm anh nói chuyện.
Thân Nhã tìm tới một dãy số, cô khẽ cắn môi, thở hắt ra, cuối cùng quyết định gọi một cuộc điện thoại.
Cô còn chưa lên tiếng, giọng nói trầm thấp, giàu từ tính của Hoắc Đình Phong đã truyền tới: “Anh vẫn luôn chờ điện thoại của em…”
Trái tim Thân Nhã dồn dập, sau đó bình tĩnh lại, cô nói: “Anh Hoắc, làm phiền anh có thể đừng tặng hoa cho tôi nữa được không, việc này ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
“Ảnh hưởng gì?” Anh cất tiếng hỏi cô, ánh mắt nóng bỏng cùng vẻ mặt chuyên chú.
Thân Nhã hít sâu một hơi, tránh khỏi ánh mắt anh: “Không phải ảnh hưởng, là quấy rối.”
“Vậy thì gặp anh một lần đi, nếu không chuyện quấy rối như vậy sẽ vẫn tiếp diễn.” Hoắc Đình Phong nói thêm.
Lời nói mang theo chút uy hiếp như vậy, Thân Nhã chưa từng thấy ở Hoắc Đình Phong, cô cảm thấy hơi bất ngờ.
“Tám giờ tối ở khách sạn Việt Thiên, anh đợi em…”
Tiếng nói vừa dứt, điện thoại lập tức ngắt kết nối. Thân Nhã nhíu mày, nghe tiếng ‘tít tít’ truyền đến qua điện thoại.
Cho thời gian với địa điểm rồi, Thân Nhã sẽ đi đến cuộc hẹn. Anh cũng không phải là Trần Vu Nhất, đối với Trần Vu Nhất thì cô vẫn cảnh giác một trăm hai mươi nghìn lần.
Nhưng anh là Hoắc Đình Phong, anh chắc chắn sẽ không làm càn.
Tám giờ tối, Thân Nhã đúng giờ đi đến điểm hẹn. Hoắc Đình Phong kéo ghế ngồi, bảo nhân viên phục vụ mang nước ấm tới.
“Anh Hoắc trông rất lịch sự, nhìn không giống kiểu đàn ông sẽ uy hiếp phụ nữ đấy.” Cô nói, ám chỉ câu nói uy hiếp kia của anh.
Hoắc Đình Phong hơi nhếch môi, khẽ nhấp một ngụm nước ấm, nét mặt thoải mái, giọng nói trầm khàn: “Đúng vậy, anh là một quý ông lịch thiệp, nhưng những người phụ nữ có thể khiến anh mất đi vẻ lịch thiệp rất ít, gần như không có…”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, đi tới trước mặt Thân Nhã, hai tay đặt lên vai cô: “Đối với em, anh thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Trái tim của em rất sâu, sự tấn công của anh gần như chẳng tạo nổi một chút hiệu quả gì cả. Anh không giỏi theo đuổi phụ nữ, có lẽ em chưa từng trải qua cảm giác bất lực đó. Nói cho anh biết đi, anh phải làm gì để em có thể chấp nhận anh một lần nữa?”
Anh cách cô rất gần, hơi thở ấm áp khiến người ta rung động. Thân Nhã hơi mềm lòng, cảm giác vô cùng bất đắc dĩ trước lời nói của anh.
“Anh biết, anh thật sự đã mắc sai lầm, nhưng chưa tới mức là một sai lầm chết người không đáng có cơ hội sửa chữa. Chẳng lẽ em hận anh nên mới lịch sự từ chối anh, muốn đẩy anh ra xa?”
Thân Nhã vẫn im lặng, những lúc thế này, cô cũng không biết mình nên nói gì.
Hận anh ư? Nói thật, trong lòng cô cũng chẳng còn hận thù gì, thế nhưng giữa cô và anh vẫn có một khoảng cách không thể nào vượt qua được.
“Anh đợi em ba giờ, em không cảm giác được, anh cũng không từ bỏ, đợi dưới lầu nhà em năm ngày, nhưng em cũng chưa từng nhìn anh một cái. Có phải em đối với anh cũng giống như cách mà em thể hiện, thật ra không hề có chút tình cảm nào phải không?”
Cô mím môi, trong lòng khẽ cười khổ, cô còn thật sự hy vọng mình không có tình cảm gì đây. Nếu thế sẽ chẳng phải buồn khổ, không vui như vậy nữa.