Anh ta xoay người, ngồi trở lại chiếc xe Bentley, khởi động xe rời đi, mang theo cơn giận chưa được phát tác cùng tờ chi phiếu trong tay.
Bánh xe cọ xát với mặt đất phát ra những âm thanh chói tai, Trần Vu Nhất dừng xe lại, sau đó xé nát tờ chi phiếu, ném ra ngoài xe…
Cô yêu người đàn ông khác. Hừ, tưởng anh ta sẽ tin chắc? Mới có hai tháng mà cô đã có thể lên giường cùng người đàn ông khác?
Có lẽ đúng là không phải bị bao nuôi, nhưng có khả năng là đang chọc giận anh ta…
Tóm lại, anh ta sẽ không tin cô thích một người đàn ông khác.
Cuối cùng hai người vẫn tới tiệm lẩu, tiếng người ồn ào, khắp nơi đều là âm thanh trò chuyện nói cười.
Hoắc Đình Phong chọn phòng, ngăn lại những âm thanh ồn ào bên ngoài, sau đó cởi áo khoác ngoài màu đen ra, giơ tay treo sang một bên.
Thân Nhã không thích cay, hương vị đều rất nhạt, nước canh trắng đặc, không thấy chút dầu mỡ nào.
Anh không thích ăn đồ cay và nhiều dầu cho lắm. Cô cũng hiểu sơ qua về sở thích của anh.
“Chúng ta thương lượng một chuyện nhé…” Thân Nhã uống một ngụm nước ấm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Có thể đừng gọi em là Nhã Nhi được không?”
“Tại sao?” Hoắc Đình Phong nhướng mày nhìn cô, ung dung chờ đợi.
“Khi mẹ em còn sống, bà với ba em thường gọi em là Nhã Nhi. Đột nhiên anh gọi em là Nhã Nhi, em sẽ có ảo giác giống như họ đang gọi em…”
Hai tiếng Nhã Nhi thốt lên từ đôi môi mỏng gợi cảm của anh, quả thật khiến người ta động lòng.
Nhưng khi mẹ còn sống, lúc nào cũng một tiếng Nhã Nhi hai tiếng Nhã Nhi. Hễ gọi Nhã Nhi là cô sẽ vô thức nghĩ tới…
Cánh tay rắn chắc đặt trên bàn, bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng day trán, khớp xương rõ ràng, gọn ghẽ: “Tiểu Thân?”
“…” Thân Nhã im lặng, cúi đầu uống nước.
Hoắc Đình Phong chăm chú nhìn vẻ mặt cô, khóe môi nở nụ cười cực đẹp: “Tiểu Nhã?”
“…” Cô tiếp tục giữ im lặng, so với vừa rồi, cách gọi này đỡ hơn đôi chút, nhưng mà…
Anh đặt ly thủy tinh lên bàn, tay gõ nhẹ mặt bàn, giọng điệu trầm thấp, dịu dàng: “Vậy nói anh nghe, em muốn anh gọi em thế nào?”
Sau đó, Thân Nhã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Tiểu Thân, không được. Tiểu Nhã, cũng không được. Cứ như vậy thì chỉ còn lại một cách gọi là Thân Nhã…
Chủ đề lại một lần nữa quay về vạch xuất phát…
“Tiểu Nhã nghe cứ như bề trên đang gọi con cháu vậy. Nên thôi thì cứ gọi là Thân Nhã đi.”
Anh ta cong môi: “Nghe em…”
Đúng lúc này, đồ ăn được bưng lên, Thân Nhã bắt đầu bỏ vào nhúng, quan tâm tới khẩu vị của anh nên cô đã gọi khá nhiều củ từ.
“Anh rất thích hành động vừa rồi của em.” Đột nhiên Hoắc Đình Phong lên tiếng nói.
“Hả?” Thân Nhã khó hiểu, cánh tay gắp củ từ dừng giữa không trung: “Hành động gì?”
“Hành động thể hiện quan hệ giữa chúng ta…” Ý anh là nụ hôn chủ động của cô vừa rồi.
Thân Nhã giật mình, sau đó gương mặt không khỏi ửng đỏ. Anh… anh… đang thả thính cô sao?