Nghe thấy tiếng bước chân, Thân Nhã nhắm mắt, cô bắt đầu giả bộ ngủ, Trần Vu Nhất đứng bên giường, mở miệng: “Vợ, hôm qua không phải em muốn ăn bít tết sao, thay quần áo, chúng ta đi ăn bít tết.”
Anh đã xuống nước, đang lấy lòng cô.
Chỉ là sự lấy lòng này ở trong mắt Thân Nhã lại cảm thấy buồn cười trào phúng.
“Còn nữa, quan hệ giữa anh và Lâm Nam Kiều đã chấm dứt rồi.” Trần Vu Nhất tiếp tục nói.
Thân Nhã vẫn không lên tiếng, giống như không nghe thấy, Trần Vu Nhất cũng không tiếp tục nói nữa, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Giây phút cửa phòng đóng lại, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt chăn trên người, đầu vai gầy yếu của Thân Nhã đang run rẩy.
Quan hệ giữa anh và Lâm Nam Kiều đã chấm dứt…
Nếu không phải chuyện của họ bị phát hiện, anh sẽ nói ra câu này sao? Sẽ cắt đứt quan hệ với Lâm Nam Kiều sao?
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn có thể bình thản ung dung như thế, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thật trào phúng.
Bầu không khí trong căn hộ lại rơi vào điểm băng, mỗi ngày chỉ có dì giúp việc nói chuyện, vô cùng căng thẳng khiến người ta ngạt thở.
Thân Nhã tiều tụy đi nhiều, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô không muốn nói câu nào, chuyện ly hôn, cô đang nghiêm túc suy nghĩ…
Tình cảm hơn bảy năm, vợ chồng hơn bốn năm, không phải như con búp bê vải hư rồi, muốn vứt thì có thể không chút do dự vứt bỏ.
Mấy hôm nay, cô nhìn như không thấy Trần Vu Nhất, càng không nói chuyện, xem anh như không khí.
Trần Vu Nhất cũng căng thẳng, anh trước nay không thích bầu không khí thế này, căng thẳng ngột ngạt khiến anh liên tục hút thuốc.
Mùi thuốc nồng nặc, đều là Trần Vu Nhất hút, anh rất chán ghét bầu không khí và tình cảnh lúc này, khiến anh cảm thấy phiền chán.
Văn kiện công ty mỗi ngày đều cần xử lý, còn có mấy phần hiệp ước đang tiến hành, chuyện phiền lòng ở công ty còn chưa xử lý xong, chờ đợi anh ở nhà vẫn là căng thẳng và ngạt thở, còn có buồn bực không nói nên lời.
Sự buồn bực này giống như một tòa núi nặng nề đè trên người anh, khiến anh như bị siết cổ, không hít thở nỗi.
Anh đứng dậy, cầm áo khoác, dì giúp việc bưng bữa tối ra kinh ngạc mở miệng: “Cậu chủ, sắp tới giờ ăn rồi, cậu đi đâu?”
Bà ta không nhận được câu trả lời, lắc lắc đầu, lại đến phòng ngủ, Thân Nhã bưng bát ăn cháo, cô ăn rất ít.
“Mợ chủ, đàn ông ấy mà, chẳng mấy ai không mắc lỗi, đặc biệt là tuổi trẻ tài cao như cậu chủ, lại còn anh tuấn đẹp trai, sẽ càng có không ít phụ nữ dán lên người cậu ấy, bất kể cậu ấy ở bên ngoài làm loạn thế nào, chỉ cần trong lòng có mợ chủ, thương nhớ cái nhà này là được rồi, theo tôi thấy, cậu chủ rất tốt với cô, chuyện gì cũng để tâm, cô tội gì chứ?”
Nghe vậy, Thân Nhã không lên tiếng, cô không thể tán thành quan điểm của dì giúp việc, cũng không thể nhịn được.
“Chủ yếu cũng vì xã hội bây giờ thay đổi nhiều quá, đàn ông bây giờ ấy, chả mấy ai không có phụ nữ bên ngoài, bất kể có tiền hay không…”
Trong quán bar.