“Mặc dù là xuất huyết não, nhưng không có đè lên dây thần kinh não, cho nên đừng lo lắng, hai ngày này nhất định sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ trị liệu vừa quan sát tình hình bệnh nhân, để cho y tá phía sau ghi chép lại, vừa nói với Diệp Giai Nhi.
Nghe vậy, trái tim bất an của cô cuối cùng cũng an định.
Lúc này, diện thoại truyền tới một tràng rung, cô không có nghe máy, mà mãi đến khi ra khỏi phòng bệnh, mới nhấc máy: “Alo.”
“Anh ta tỉnh chưa?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương truyền qua điện thoại.
“Chưa.”
“Vậy cô về trước đi, Huyên Huyên tỉnh rồi…” Anh nhẹ giọng nói.
Trong phòng còn lại hai y tá chăm sóc, sau khi dặn dò họ xong, Diệp Giai Nhi mới rời đi.
Quả nhiên, bước vào phòng bệnh, cô đã nghe thấy giọng nói non nớt của Huyên Huyên: “Chú ơi, mẹ chưa về à?”
Không nói lời nào, cô đi tới bên cạnh giường bệnh, nhìn Huyên Huyên hai cái, nhẹ giọng hỏi: “Đau ở chỗ nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt, Huyên Huyên lắc đầu: “Mẹ ơi không có đau…”
“Thật sự không đau chút nào ư?”
“Đầu… đau đầu… mẹ …” Ngón tay nhỏ bé của Huyên Huyên chỉ vào đầu, bé cảm thấy ở đó nặng nề, âm ỉ, đau, khó chịu.
Lúc này, Diệp Giai Nhi chỉ hận không thể chuyển hết nỗi đau mà cô bé đang chịu đựng sang cho mình, để cô gánh chịu nỗi đau đó.
Đột nhiên, trong khóe mắt chợt hiện lên một làn nước ấm, cô nhấc tay, vội lau đi giọt nước mắt đang chực trào ra.
Thấy vậy, Huyên Huyên đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra sờ lên khuôn mặt cô, như muốn lau nước mắt cho cô: “Mẹ ơi, con gạt mẹ đó, thực ra chỉ có đau chút xíu, chút xíu thôi, nhỏ như hạt é vậy đó!”
Hít sâu một hơi, cảm xúc dao động dữ dội của Diệp Giai Nhi từ từ bình tĩnh trở lại, cô đặt bàn tay nhỏ bé của cô bé vào trong chăn bông: “Ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ không đau đầu nữa, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời.”
Gật đầu, Huyên Huyên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó ngủ thiếp đi.
“Tối nay tôi sẽ ở đây, anh trở về căn hộ đi, chỗ này không cần tới hai người đâu.” Cô xoay người, vẻ bình tĩnh và lạnh lùng đã khôi phục lại, nói với Thẩm Hoài Dương.
Đằng sau, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hành động của bọn họ chợt thu lại, sau đó lướt qua khuôn mặt cô, thân hình cường tráng của anh chìm vào ghế sofa, hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Tôi sẽ ở lại đây …” Một lúc sau, anh trầm giọng ném ra một câu.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, dù đi hay ở, cô cũng không có quyền xen vào.
Nhất thời, căn phòng bệnh trở nên im lặng như tờ, rất yên tĩnh, màn đêm ngoài cửa sổ cũng dần dần trở nên càng lúc càng tối tăm.
Không biết qua bao lâu, cơ thể cô gục xuống, nằm gục bên cạnh giường bệnh, ngủ thiếp đi.
Đặt tài liệu trong tay xuống, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh giường bệnh, chỉ thấy tay của hai mẹ con một lớn một nhỏ vẫn đang nắm chặt vào nhau.