Quán cà phê rất gần, đi mấy bước đã tới, Thân Nhã đưa menu cho hai người, nói bọn họ gọi đồ uống.
Bọn họ gọi hai tách cà phê, Thân Nhã gọi một ly sữa.
Mẹ Hoắc lên tiếng trước: “Cô Thân, cô với Đình Phong đã bên nhau được bao lâu rồi?”
“Gần bốn tháng ạ.” Thân Nhã đáp, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng cũng rất lịch sự.
“Vậy trong bốn tháng qua, cô hiểu Đình Phong được bao nhiêu?” Mẹ Hoắc nói tiếp, thái độ rất hòa nhã.
Thân Nhã cười nhẹ: “Vừa đủ, không thể nói là hiểu cặn kẽ, nhưng cũng không thể nói là hiểu nông cạn. Hôm nay bác trai bác gái đến gặp cháu, nhất định là có chuyện muốn nói đúng không ạ?”
Lần này, ba Hoắc lên tiếng: “Cô biết Chính Kiêu không?”
Tô Chính Kiêu, Thân Nhã khẽ nhướng mày, gật đầu: “Cháu biết.”
Sau đó, cô có linh cảm rằng lần này hai người họ đến đây không tránh khỏi có liên quan đến Tô Chính Kiêu và em gái đang bị bệnh nặng của Tô Chính Kiêu.
Liên kết tất cả với nhau, cô cũng hiểu rõ mọi chuyện.
“Cậu ấy có một cô em gái, cũng là vợ cũ của Đình Phong, nói thật, chúng tôi không tán thành việc Đình Phong ly hôn với con bé. Hôm nay chúng tôi đến đây tìm cô Thân cũng không có ý gì khác, chúng tôi nợ nhà họ Tô một phần ân huệ rất lớn, chúng tôi hy vọng sau này em gái của Chính Kiêu sau này vẫn là con dâu của chúng tôi, hơn nữa nhà họ Hoắc chúng tôi cũng rất thích con bé.”
Ba Hoắc đã nói rõ, nhưng lời nói rất nhẹ nhàng, không có ý gây tổn thương hay mỉa mai cô.
“Ngoài ra, địa chỉ của cô Thân không phải do Đình Phong nói với chúng tôi biết, Đình Phong cũng không biết chúng tôi đến đây. Nếu Hoài Giang khỏe mạnh và ly hôn với Đình Phong thì cho dù nhà chúng tôi có nợ bọn họ thì chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng hiện giờ, tình huống không giống vậy…” Mẹ Hoắc nói. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân Nhã nghĩ, nguyên nhân bọn họ đến đây tìm cô là vì Tô Chính Kiêu.
Còn về tin mang thai của cô, hình như hiện giờ hai người không biết, nhưng cô cũng không cần thiết phải nói ra.
Hầu hết thời gian, họ nói còn Thân Nhã lắng nghe, cô không phản bác cũng không đồng ý, chỉ yên lặng lắng nghe.
Ba mẹ Hoắc cũng là những người có học thức, nói chuyện rất đúng mực.
Nhưng Thân Nhã không phát biểu ý kiến gì, cô chỉ lắng nghe. Nửa đường, Diệp Giai Nhi gọi tới, cô mượn cớ lễ phép rời đi.
Ra khỏi quán cà phê, cô thở dài thườn thượt, trái tim đầy nhiệt huyết giờ phút này đã nguội lạnh.
Trong túi xách vẫn còn chiếc vé máy bay, nhưng Thân Nhã không có tâm trạng đi nữa.
Cô xoay người đi về nhà, ngồi khoảng mười phút, bầu không khí cô đơn bao trùm lấy cô.
Ý của ba mẹ Hoắc đã rất rõ ràng, cô đương nhiên nghe hiểu, nói thật là lúc này cô có chút bối rối.
Ngồi một lúc, cô cảm thấy hơi buồn chán. Thân Nhã nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đi nước K.
Không cần biết sau này sẽ gặp phải vấn đề gì, nhưng bây giờ đã mua vé, không thể lãng phí tiền bạc.
Bây giờ đang là năm mới, cô muốn thư thái vui vẻ một chút nên tạm thời không muốn để ý đến những chuyện phiền não đó nữa. Đợi tận hưởng xong niềm vui, cô sẽ suy nghĩ kỹ về những chuyện phiền não đó.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô lập tức chạy đến sân bay, may mắn là trên đường không bị kẹt xe, thuận lợi lên máy bay.