“Đồ của bác gái đã sắp xếp xong hết chưa?” Anh mở cửa xe, nhấc chân bước xuống, tay trái ôm Huyên Huyên vào trong ngực, tay phải nhấc lấy vali bỏ vào cốp xe phía sau.
Diệp Giai Nhi chớp chớp mắt: “Sao ngày hôm nay lại quan tâm, chu đáo như thế?”
“Từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ quan tâm như thế.” Hàng lông mày tuấn mỹ kéo cao, đôi môi mỏng khẽ động.
Nhìn anh một cách kỳ quái, cô ho nhẹ, con ngươi thâm thúy của Thẩm Hoài Dương hơi híp lại, phản ứng như thế làm anh bất mãn: “Âm dương quái khí?”
“Ai âm dương quái khí chứ? Em chỉ đang suy nghĩ xem phần quan tâm này của anh có thể duy trì được bao lâu, một tuần hay là một tháng, hay là đơn giản chỉ hai ba ngày liền từ chu đáo khôi phục lại vẻ kiêu ngạo như thường ngày?” Cô nhún vai.
Anh liếc mắt nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Vậy thì rửa mắt mà đợi đi, không phải là em đang chê anh không quan tâm em đủ đó chứ? Anh đã chiêm nghiệm sâu sắc và nhận ra lỗi lầm của mình, đương nhiên sẽ sửa sai, nhưng mà nếu như không quan tâm như thế thì có vẻ lạnh nhạt và thờ ơ quá.”
Quách Mỹ Ngọc đứng ở một vị trí cách hai người không xa, chỉ đứng cách có mấy bước mà thôi, giọng nói của anh cũng không nhỏ, chỉ sợ là…
Cô nghiến răng đưa tay nhéo cánh tay anh, trên gương mặt nóng như lửa đốt, thấp giọng mắng: “Anh lại dám ăn nói hàm hồ cái nữa đi, nói chuyện không biết ý tứ gì hết.”
Quách Mỹ Ngọc đứng sau lưng, bà đang cười, bà nghĩ quyết định lúc trước của mình là chính xác: “Có thể xuất phát chưa?”
Chỉ có điều không phải đến trạm tàu lửa mà là đi đến sân bay, Thẩm Hoài Dương đã kêu trợ lí Trần trả vé tàu lửa, đổi thành vé máy bay.
Trợ lí Trần đã đứng đợi ở sân bay, đổi vé máy bay xong, lại ký gửi hành lý, tất cả đều xử lý rất ổn thỏa, sau khi máy bay cất cánh, ba người mới quay trở về.
Buổi sáng thức dậy có hơi sớm, trời bắt đầu mưa to, trở về chung cư, Diệp Giai Nhi đã cảm thấy buồn ngủ, ngã vào ghế sofa rồi ngủ thiếp đi, Huyên Huyên ngủ cả đoạn đường vẫn còn chưa thức dậy.
Sau khi Thẩm Hoài Dương đưa hai mẹ con bọn họ đến chung cư, anh vốn dĩ định đến công ty, nhưng mà đảo mắt nhìn thấy hai mẹ con ngủ ngon như thế, anh lại không chịu được sức hút của nó, cũng cảm thấy mỏi mệt, cơn buồn ngủ ập tới.
Ba người nằm cùng với nhau trên chiếc giường lớn màu đen, quanh quẩn trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt xen lẫn nhau, rất yên tĩnh, bình dị.
…
Tô Tình đến công ty một chuyến, nhưng mà ai biết được sau khi đến công ty thì trong phòng tổng giám đốc lại không có ai.
“Hoài Dương đâu rồi?” Bà ta nhìn trợ lí Trần.
Trợ lí Trần có chút khó xử, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, biểu cảm xoắn xuýt do dự làm Tô Tình vừa nhìn liền đoán được ngay: “Nó đang ở cùng với Diệp Giai Nhi?”
Trợ lí Trần gật đầu, lông mày nhíu lại rất chặt, Tô Tình tiếp tục hỏi: “Đi đâu?”
“Đang nghỉ ngơi ở chung cư.”
Ha ha, đúng là con hồ ly tinh! Vậy mà lại làm con trai của bà ta hư hỏng đến mức này, công ty không thèm quản lý, trực tiếp đến chung cư ngủ?
Lửa giận dâng lên ngút trời, thậm chí còn khiến trợ lí Trần cảm thấy trên mặt mình nóng ran, đôi giày cao gót ở trên chân giẫm lên sàn nhà, mang theo sự phẫn nộ đi khỏi đó.