Anh ngồi xổm trên mặt đất lắp ráp dụng cụ, Cảnh Hiên cũng vội vàng đưa đồ này đồ kia cho ba mình. Thật sự vừa bận rộn vừa nhộn nhịp!
Một cảnh tượng như vậy, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Sự nhiệt tình của anh đối với con mình chưa từng vượt quá ba giây.
Nhưng so ra thì anh kiên nhẫn với con hơn kiên nhẫn với cô.
Lưu Canh Hoằng cầm đĩa lên, gắp những miếng thịt đã nướng chín bỏ vào đĩa, sau đó còn rắc lên một chút gia vị.
Anh ta bưng đĩa thịt qua, ngồi bên cạnh Đường Tiểu Nhiên: “Em ăn đi.”
“Ừm.” Đường Tiểu Nhiên tươi cười cầm lên một xiên đồ nướng, thật sự nướng rất ngon, thịt vẫn còn giữ được độ tươi, cô không thể không khen: “Mùi vị rất thơm ngon!”
Lưu Canh Hoằng cười khẽ, có chút đắc ý: “Tất nhiên rồi, những thứ khác có thể không biết, nhưng riêng đồ nướng và cắm trại dã ngoại thì tôi đây rất am hiểu. Mà hình như tính tình của anh Tô không được tốt lắm nhỉ.”
“Tính tình của anh ấy luôn như vậy, thậm chí có thể nói là rất nóng nảy. Có đôi khi thức dậy mà không tìm thấy quần áo đâu là sẽ nổi trận lôi đình, cứ như một…”
Giật mình nhận ra những lời này có chút không thích hợp, Đường Tiểu Nhiên lập tức dừng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Anh có quen biết anh ấy, chắc cũng hiểu rõ rồi.”
“Từ một hành động nhỏ cũng có thể đoán ra tính cách của người đó ra sao. Em xem, bản thân anh ta không biết cách lắp đặt, thế là phát cáu với đống dụng cụ kia.”
Lưu Canh Hoằng hất cằm về phía đối diện.
Quả nhiên, có một bộ phận không thể lắp vào, Tô Chính Kiêu liền nhấc chân đạp xuống hai cái.
Tính tình của anh luôn luôn như vậy, có lẽ trên đời này sẽ không có ai hiểu tính cách của anh hơn cô.
Đường Tiểu Nhiên lạnh nhạt thu tầm mắt về, mỉm cười.
Không khí giữa hai người luôn luôn không lạnh không nóng, chỉ là nói chuyện phiếm nhẹ nhàng thôi.
Nói về những chuyện lý thú trước kia, không đến mức quá tẻ nhạt, cũng không đến mức quá vui vẻ gì.
Thời gian dần dần trôi đi, bầu trời vốn đã tạnh lại bắt đầu mưa.
Mưa không lớn cũng không nhỏ, cứ đều đều như thế.
Không thể nào tiếp tục nướng thịt nữa, Lưu Canh Hoằng bắt đầu thu dọn đồ đạc lại.
Đường Tiểu Nhiên cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị anh ta đẩy ra: “Chuyện thế này cứ để đàn ông làm thôi.”
Không còn cách nào khác, Đường Tiểu Nhiên đành phải ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn.
Động tác của anh ta gọn gàng mà lưu loát, hai ba bận đã dọn xong hết đồ đạc.
Mà bên này, Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên đang dốc hết sức bình sinh vất vả trang bị công cụ xong xuôi.
Hiếm khi thấy trên gương mặt điển trai của anh hiện lên nụ cười nhẹ.
Cảnh Hiên cũng rất vui sướng: “Ba, có phải cũng có một nửa công lao của con không ạ? Con cũng có đưa ra ý kiến đó.”
Tô Chính Kiêu nhướng mày, tâm trạng cũng khá hơn: “Tất nhiên rồi!”