Anh định tắm nước lạnh.
Sắc đêm tối tăm, chiếc màn trắng khẽ bay bay, người trên giường đã ngủ say, nhưng lại ân ái như vậy.
Đột nhiên, Thân Nhã lật người ngồi dậy, hai tay vò tóc.
Từ sau khi bụng của cô càng ngày càng lớn, tình trạng mất ngủ của Hoắc Đình Phong cũng càng lúc càng nặng, chỉ cần cô hơi động nhẹ thì anh sẽ nhận ra.
Anh bật đèn lên, nheo đôi mắt sâu thẳm lại, chống nửa người trên săn chắc dậy, đồ ngủ bằng lụa trễ xuống, lộ ra khoảng ngực láng mịn: “Làm sao vậy?”
Thân Nhã cắn môi, không nói gì.
Hoắc Đình Phong lại bị dọa không nhẹ: “Không thoải mái sao? Bụng đau sao? Hay là làm sao? Cục cưng, nói cho anh biết, từ từ nói.”
Lắc đầu, cô nói: “Em muốn ăn bánh quả hồng, rất muốn ăn, muốn ăn đến mức không ngủ được.”
Sau đó, Hoắc Đình Phong có hơi dở khóc dở cười, lời nói ra lại vô cùng dịu dàng: “Được, anh đi mua, em nằm ở trong chăn đợi.”
Thân Nhã nhìn thời gian: “Hai giờ sáng, anh đi mua ở đâu, hay là đi ngủ đi.”
Anh thì đã động tác nhanh chóng cầm lấy áo khoác và quần tây, nhanh chóng mặc vào, tùy ý chỉnh cổ áo khoác: “Anh rất nhanh sẽ trở về.”
“Bỏ đi, không đi nữa, quá muộn rồi.”
Hoắc Đình Phong mỉm cười dịu dàng, kéo chăn cho cô, cầm chìa khóa xe ở trên bàn trang điểm, hôn cô: “Không dễ gì mới có thứ muốn ăn, vậy thì anh nhất định sẽ để em ăn được…”
Hơn 2 giờ sáng, Hoắc Đình Phong lái xe, ở nước K tìm kiếm bánh quả hồng.
Bánh quả hồng không dễ tìm vào mùa này, nó thường được bày bán từ tháng 12 đến tháng 2, hiện nay đã tháng ba rồi, với lại, siêu thị lớn cũng đều đóng cửa rồi, không dễ tìm.
Anh lại không có ý quay về, nhưng cửa hàng đều đóng cửa, hết cách, anh gọi điện cho người quen ở nước K, hỏi.
Gọi mấy cuộc điện thoại mới tìm được, Hoắc Đình Phong lập tức khởi động xe.
Ba giờ sáng, vì một thùng bánh quả hồng làm phiền giấc ngủ của người khác, bạn bè trêu chọc, anh lại mỉm cười dịu dàng nói: “Vợ muốn ăn…”
“Mang thai chính là như vậy, có những lúc sẽ vô cùng muốn ăn thứ gì đó, hiểu hiểu.” Người bạn mỉm cười, mở miệng nói.
Hoắc Đình Phong cũng cười theo, sau đó nói cảm ơn thì mang bánh quả hồng rời đi.
Cũng may chỗ người bạn còn bánh quả hồng, khá tươi.
Thân Nhã có chút không chống đỡ được, hơi buồn ngủ, nhìn thời gian, đã 3h30’ sáng rồi, nhưng anh vẫn chưa về.
Mùa này bánh quả hồng vốn không dễ tìm, cộng thêm lại vào nửa đêm canh ba, cửa hàng, siêu thị nhất định đều đã đóng cửa, anh muốn đi đâu tìm?
Lông mày nhíu lại, cô rút điện thoại ra, định gọi điện cho anh.