“Anh trả nhẫn lại cho tôi, tôi ôm Huyên Huyên đi, anh không muốn nghe thấy, đương nhiên sẽ không nghe thấy nữa!”
Anh liếc mắt nhìn cô, lạnh giọng nói: “Tôi có một cách tốt hơn để xử lý nó, vợ trước yêu dấu của tôi, có muốn biết không?”
“Không muốn biết, tôi chỉ muốn anh trả nhẫn lại cho tôi là được!”
Cổ họng tràn ra tiếng hừ lạnh, mặt anh lạnh như băng sương, cánh tay dài giơ lên, nhẫn trong tay đã biến mất không còn tung tích, sau đó nói với cô bốn chữ: “Giải quyết xong xuôi…”
Lúc này, ngay cả chiếc nhẫn cũng không thấy đâu nữa, hoàn toàn giải quyết xong xuôi rồi.
Diệp Giai Nhi sắc mặt biến đổi, hung hăng cắn răng, khom lưng, nôn nóng tìm kiếm xung quanh phòng bao.
Đi hai trung tâm thương mại, cuối cùng mới tìm được chiếc nhẫn này, đây không chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, còn bao hàm chân tình của Điền Quốc Gia.
Mỗi một ngóc ngách trong phòng bao cô đều không bỏ qua, dưới bàn, dưới ghế, phàm là nơi có thể nhìn thấy, cô đều lật tìm.
Thẩm Hoài Dương nghiêng đầu nhìn…cô mặt mày nôn nóng như vậy, giống như đối với cô mà nói, thứ quan trọng nhất không thấy nữa, nơi quá thấp, cô thậm chí không cố kỵ váy mặc trên người, liền quỳ xuống đất như thế.
Anh mặt mày lạnh lùng, không chút độ ấm, bước tới trước, bàn tay to kéo cánh tay cô, kéo cô từ dưới đất lên.
Giày dưới chân hơi cao, bị kéo đột ngột, thân thể Diệp Giai Nhi không ổn lắc lư, trật cổ chân, cơn đau như kim châm chích lập tức lan rộng nơi đó.
Cô đứng vững bước chân, sắc mặt bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn anh: “Làm loạn đủ rồi sao?”
Thẩm Hoài Dương cực kỳ không thích sắc mặt và giọng điệu nói chuyện lúc này của cô, nhìn cô chằm chằm, lời nói trầm thấp lạnh lẽo gằn từng tiếng khỏi bờ môi: “Chiếc nhẫn đó đối với cô mà nói thật sự quan trọng đến vậy?”
“Ừ, quan trọng.” Cô vẫn có sắc mặt như vừa rồi, vô cùng bình tĩnh: “Nếu đã làm loạn đủ rồi, anh có thể rời đi rồi!”
Anh nhìn cô thật sâu, cau chặt mày, trong mắt lại không chút tức giận, tay khựng lại, kéo thân thể cô vào lòng, nâng cằm cô lên, để hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giọng đàn ông từ tính mê người vô cùng trầm thấp, không hề tức giận, không hề âm u lạnh lẽo, mà ấm áp như có như không khó có thể phát giác, khàn khàn nói: “Biết tại sao tôi làm loạn không, điều duy nhất tôi muốn là em không gả cho Điền Quốc Gia, mà là ở bên cạnh tôi…”
Khẽ dừng lại một lát, hầu kết gợi cảm của Thẩm Hoài Dương lăn lộn lên xuống, mấy chữ đó rõ ràng đã đến bên miệng, lại như nghẹn ở đó, có chút phun không ra.
Ánh mắt anh khẽ nhắm, nửa ngày sau, cuối cùng anh có chút gian nan phun ra ba chữ đó: “Tôi yêu em…”
Vốn cho rằng sau khi nói ra, ngượng ngùng hoặc không tự nhiên sẽ lập tức ập tới, lại không nghĩ tới là thả lỏng, trên dưới toàn thân tràn đầy nhẹ nhõm khó có thể hình dung thành lời.
Anh, vốn không phải người giỏi nói lời tình…
Có thể nói ra ba chữ này, đã là cực hạn của anh rồi.
Diệp Giai Nhi sững sốt, nhưng cũng chỉ thoáng chốc mà thôi, cô không nghĩ tới, anh lại nói ra những lời khiến người ta chấn động như thế.
Nhưng cũng chỉ là chấn động, cô không vui mừng, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác, mà là yên tĩnh nhìn anh.