“Con điên rồi, có phải là nó cho con uống thuốc mê không hả!” Tô Tình đầu nặng chân nhẹ, khó chịu vô cùng.
“Mỗi câu mà con nói đều nghiêm túc, cô ấy có thể không có con, nhưng mà con lại không thể không có cô ấy. Mẹ à, cho nên mẹ không cần phải tốn công làm gì.”
Vừa mới nói xong, Thẩm Hoài Dương quay người lại chỉnh sửa áo trên người cô, giọng nói không lạnh lẽo cứng rắn kiên quyết giống như vừa nãy, mà là rất dịu dàng: “Buổi tối lạnh lắm, em đi lên đi.”
Diệp Giai Nhi nhìn Tô Tình, chân mày hơi nhíu lại, muốn nói cái gì đó, anh lại không để cô lên tiếng: “Lên đi, nghe lời nào.”
Gật đầu, cuối cùng cũng không nói tiếng nào, quay người đi lên lầu.
“Cô đi cái gì mà đi! Tôi có cho cô đi chưa?” Tô Tình không chịu bỏ qua, nhấc chân muốn đuổi theo.
Bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay của Tô Tình, Thẩm Hoài Dương cưỡng ép lôi bà ta vào trong xe, giơ tay lên để bà ta ngồi ở hàng ghế sau.
“Mẹ còn chưa nói xong đâu, mẹ còn chưa có nói xong, sao con lại kêu cô ta đi chứ.” Tô Tình ngồi ở hàng ghế sau cũng không chịu yên tĩnh, cả người vặn vẹo lung tung.
Xe chạy rất nhanh, Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh bà ta, dù sao cũng là mẹ mình, anh cũng không muốn quá tuyệt tình.
“Đến lúc nào thì mẹ mới có thể nhìn nhận sự việc giữa con và cô ấy một cách bình thường?”
“Nó đừng có mơ mà ở cùng con, mẹ mãi mãi cũng không thể nào đồng ý, nó đã hại ba con vào tù, mẹ sẽ không đồng ý.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương thoáng trào phúng cười một tiếng: “Đều là mẹ như nhau, tại sao sự khác biệt lại lớn như thế. Tạm thời không đề cập đến chuyện ông ấy tự hại mình vào tù, người nhận tổn thương lớn nhất trong chuyện này chính là bọn họ, mà không phải là chúng ta. Cô ấy đã mất đi người ba mà cô ấy yêu thương, cũng đã mất đi đứa con mà cô ấy mong chờ, mất đi hai người thân, mẹ của cô ấy còn có thể suy nghĩ thoáng như vậy, tha thứ, tại sao mẹ lại không thể?”
Tô Tình nghe không lọt tai câu nói này: “Bởi vì bà ta nhìn trúng tài sản của gia đình chúng ta, cho nên bà ta mới có thể như vậy, mẹ tuyệt đối không đồng ý!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vậy thì con cũng kiên định nói cho mẹ biết quyết định của con, con muốn ở bên cạnh cô ấy, sẽ ở bên cạnh cô ấy, chuyện này không có cách nào thay đổi. Đừng để con phải đưa ra quyết định, nếu không, mẹ tuyệt đối sẽ phải hối hận.” Cuối cùng, giọng nói của anh đã trở nên lạnh lẽo, lạnh giống như là tảng băng.
“Ý của con là con chọn cô ta mà không quan tâm đến người mẹ nuôi dưỡng con à?” Giọng nói của Tô Tình đang run rẩy.
“Nếu như mẹ có thể nghĩ thông suốt, vậy thì sẽ không xuất hiện cái được gọi là lựa chọn, sau này cũng đừng có nói mấy lời đó với cô ấy, hoặc là âm thầm gây ra mâu thuẫn, bất cứ một hành động quá đáng nào của mẹ đối với bọn họ đều sẽ tạo thành hậu quả không thể chấp nhận. Nếu như mẹ cho rằng con đang uy hiếp, vậy thì con không có lời nào để nói, bây giờ từng câu từng chữ mà con nói với mẹ đều là thật lòng, con tuyệt đối không phải đang nói đùa với mẹ đâu. Mẹ không được có lời nói và hành động quá đáng, cũng không được qua đây tìm bọn họ, mẹ cứ sống cuộc sống của mẹ là được rồi, an phận thủ thường.”
Tô Tình váng đầu run chân, trước mắt biến thành màu đen, từ lúc nào mà con trai lại ăn nói nặng nề với mình như thế?
Có phải là nó đã bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội rồi không?
Những lời như thế lại có thể nói với bà ta, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sau này sao bà ta có thể sống được nữa?