Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 297

Anh căn bản không cần thiết phải nói dối với Diệp Giai Nhi, hoàn toàn có thể có gì nói đó với Diệp Giai Nhi, giống như trước kia, một là bạn không có quyền hỏi, hai là trực tiếp nói cho Diệp Giai Nhi biết cô ta đang nằm viện.

Nhưng mà trong hai thứ này, anh chẳng chọn cái nào hết, mà lựa chọn nói dối.

Điều này đã nói rõ một vấn đề, anh cố ý giấu diếm sự thật, về phần tại sao lại giấu giếm, đương nhiên là sợ Diệp Giai Nhi biết.

Hiển nhiên, trong lòng của Hoài Dương đã nảy sinh cảm giác với Diệp Giai Nhi, còn có quan tâm.

Trước kia cô ta cố chấp không chịu chấp nhận, nhưng mà bây giờ sự thật đã phơi bày trước mắt, cô ta không thể không tin.

Có một câu nói rất chính xác, đó chính là thời gian có thể vun đắp mọi thứ, bao gồm cả tình cảm.

Buổi tối, Hoài Dương và Diệp Giai Nhi chung giường chung gối, ban ngày thì cùng nhau ăn cơm, thời gian dần dần trôi qua, hai người sẽ càng ngày càng quen thuộc với đối phương.

Đối với cô ta mà nói, đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.

Tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi quần tây, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương quay lại, đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang nhìn mình chăm chú, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

“Tỉnh rồi?” Anh khẽ động đôi môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Ừm, lúc nãy người gọi điện thoại tới là Giai Nhi hả?” Thu hồi suy nghĩ, có một nụ cười gượng xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt của cô ta.

297-anh-tham.jpg


Thẩm Hải Băng nói.

Cây bút ở trong tay hơi khựng lại, ánh mắt đang rơi vào tài liệu của Thẩm Hoài Dương đã nâng lên: “Chuyện khi nào?”

“Là ngày hôm trước, cũng là trong bệnh viện này, nếu như cậu có thời gian thì đi thăm chị ấy đi. Trạch Hy đi rồi, trong lòng của chị ấy không thoải mái.”

“Ừm.” Trong đôi môi mỏng tràn ra một tiếng hừ nhẹ, anh nói: “Một lát nữa tôi sẽ đến đó thăm bà ấy.”

Vừa mới nói xong, anh không tiếp tục mở miệng nữa, Thẩm Hải Băng cũng không nói cái gì, uống ly nước ấm, cuối cùng, anh mắt lại rơi trên người anh.

Không chỉ là trong lòng của Tô Tình không thoải mái, trong lòng của cô ta cũng rất khó chịu, nhưng mà cô ta khó chịu thì có thể nói với ai đây chứ?

Ai cũng không thể!

Một lát sau, Thẩm Hoài Dương đến phòng bệnh của Tô Tình.

Đêm đã sâu, nhưng mà bà ta vẫn còn chưa ngủ, đang dựa vào đầu giường, không biết là suy nghĩ cái gì đó.
CHƯƠNG 298

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình nhìn qua thì thấy Thẩm Hoài Dương, đầu tiên là bà ta hừ lạnh một tiếng, sau đó mới bất mãn nói: “Con còn nhớ tới có người mẹ này nữa à, sao con biết mẹ nhập viện vậy?”

“Nghe cô nói.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương đạm mạc, anh ngồi xuống ở bên giường.

“Hải Băng?” Tô Tình cau mày.

“Vâng, cô ấy bị đau ruột thừa, người giúp việc gọi điện thoại cho con, con đưa cô ấy đến bệnh viện, vừa mới làm phẫu thuật xong.” Anh giải thích ngắn gọn mà rõ ràng.

“Hóa ra là như vậy.”

Tô Tình gật đầu, nhưng mà lại oán giận nói.

“Mấy ngày nay làm phiền Hải Băng quá rồi, vừa mua đồ ăn giúp cho mẹ, vì để phù hợp với khẩu vị, một bữa cơm mà cô ấy đã phải chạy ra chạy vào mấy lần, còn đặt không ít hoa tươi ở trong phòng cho mẹ, đúng là làm cô ấy mệt nhọc. Tốt hơn mợ Thẩm của con mấy trăm lần, mẹ chồng bị bệnh, làm con dâu mà không đến đây thăm gì hết.”

Mấy ngày nay hảo cảm trong lòng bà ta đối với Tô Tình tăng lên nhanh chóng, mà đối với Diệp Giai Nhi thì lại hạ thẳng xuống.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng xoa nắn mi tâm, giọng nói của Thẩm Hoài Dương thoáng nặng nề: “Cô ấy không biết là mẹ đang nằm viện, nếu như biết thì tất nhiên sẽ không như vậy rồi, cô ấy luôn là một người hiểu chuyện.”

Hiểu chuyện hả? Tô Tình lại cảm thấy hai chữ này vô cùng buồn cười, nhưng mà không biểu lộ ra ngoài, chỉ nói: “Hoài Dương, lúc đó con kết hôn với cô ta không phải là bởi vì đứa nhỏ ở trong bụng à, nếu như đứa nhỏ được sinh ra, vậy thì lúc nào con sẽ ly hôn với cô ta?”

Người phụ nữ này căn bản không thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm.

Mới gả vào nhà không được bao lâu, vậy mà lại làm nhà họ Thẩm xáo trộn như thế, nếu như cứ tiếp tục như vậy trong thời gian lâu dài, thế thì nhà họ Thẩm sẽ trở thành như thế nào đây?

Với lại người phụ nữ này căn bản không xứng với Hoài Dương, phải ly hôn càng sớm càng tốt.

Nghe vậy, một cảm xúc bực bội không thể nói thành lời xuất hiện trong lòng anh, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương có mấy phần thâm trầm, còn có vẻ không vui, trong lòng từ chối đề tài này theo bản năng: “Trong lòng con tự có tính toán.”

“Vậy thì con tính như thế nào, nói ra cho mẹ nghe một chút đi, để mẹ cũng có thể hiểu.” Tô Tình vô cùng tò mò, sau đó lại nói: “Mẹ thấy cô ta chính là một người phụ nữ tâm cơ, nhân phẩm cũng không có gì đặc biệt, luôn làm mấy cái chuyện đong đưa kia, vẫn nên nhanh chóng ly hôn đi.”

Nghe thấy những hình dung về cô từ trong miệng Tô Tình, lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt lại, trong đó còn ẩn chứa mấy phần không kiên nhẫn và bất mãn.

“Trong lòng con hiểu rõ cô ấy là người phụ nữ như thế nào!”

“Hiểu rõ hả?” Sắc mặt của Tô Tình khá oán giận, vô cùng không đồng ý mà nói: “Có một vài người phụ nữ giấu cái đuôi của mình quá kĩ, bình thường sẽ không tùy tiện bộc lộ ra ngoài, mẹ đã gặp quá nhiều người phụ nữ trong ngoài không giống nhau, nhiều vô số kể.”

Phụ nữ như thế giống như là một con cáo chín đuôi, có chín cái đuôi, chỉ lộ ra một cái ở trước mặt của người đàn ông, nhưng mà chín cái đuôi ở phía sau đang giương nanh múa vuốt.

“Được rồi, đề tài này đến đây là kết thúc, bác sĩ nói tình trạng của mẹ như thế nào?” Thẩm Hoài Dương trực tiếp nói, cắt ngang chủ đề đó.

Chủ đề bị cắt ngang, Tô Tình có chút bất mãn, nhưng mà cũng không tiếp tục nói nữa: “Bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.”

“Được rồi.” Anh đáp lại: “Để con đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ…”

Nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài Dương biến mất trong tầm mắt, Tô Tình uống một ngụm nước ấm để ở trên bàn.
CHƯƠNG 299

Rõ ràng là hiện tại Hoài Dương không thích phải bàn luận chủ đề này, mà bà ta cũng không biết trong lòng anh có tình cảm gì với người phụ nữ đó.

Có đôi khi bạn không thể nói quá nhiều lần về chuyện đó, nếu không, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, phản cảm.

Cho nên phải có chừng mực.



Sáng ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi thức dậy rửa mặt rồi đi vào trong phòng bếp, đồ ăn mà cô chuẩn bị tối ngày hôm qua vẫn còn y nguyên, không hề động vào một chút nào, hiển nhiên là cả đêm hôm qua anh vẫn chưa về nhà.

Cũng không biết là hợp đồng ở công ty quan trọng cỡ nào, vậy mà một đêm không về.

Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cô đi vào trong phòng bếp nấu cháo loãng, sau khi ăn xong thì đến trường học.

Khoảng thời gian này, cô cảm thấy hành động của mình không còn linh hoạt như trước kia, có hơi vụng về rồi.

Cũng đúng thôi, bụng đã bốn tháng rồi, cũng nên dần dần lộ ra.

Quần áo ở trong nhà cũng đã không còn mặc vừa nữa, mấy ngày nay phải đi ra ngoài mua đồ cho bà bầu.

Buổi trưa, Diệp Giai Nhi bắt xe đi đến bệnh viện, đã hơn một tháng rồi không tới bệnh viện kiểm tra, hôm nay dù có bỏ ra chút thời gian thì cũng phải đi một chuyến.

Cô đi đến khoa sản, người hơi đông, cô ngồi trên chiếc ghế dài ở bên cạnh mà chờ đợi.

Ngoại trừ cô ra, trên ghế dài còn có hai cô y tá khác đang ngồi đó, bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau.

“Được rồi được rồi, để chiều nay lại nói chuyện tiếp đi, bây giờ tôi đi đổi thuốc cho mợ Thẩm đã.” Một cô y tá trong đó đứng dậy nói.

“Mợ Thẩm nào vậy? Còn gọi đâu ra đấy?” Một y tá khác lại nói.

“Ở thành phố S này có mấy người được gọi là mợ Thẩm cơ chứ?” Y tá tức giận nói.

“Cũng đúng thôi, có thể danh phù kỳ thực, có quyền còn có tài lực, mợ Thẩm cũng chỉ có một người mà thôi. Bà ấy là bệnh nhân quan trọng, cô đừng có làm chậm trễ thời gian, đi nhanh lên đi.”

Diệp Giai Nhi có thể nghe thấy lời này rất rõ ràng, mợ Thẩm không phải là Tô Tình hả?

Nhưng mà bà ấy vào bệnh viện lúc nào vậy?

Về tình về nghĩa, đúng là cô nên đến thăm hỏi Tô Tình một chuyến, bởi vì dù sao thì Tô Tình cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của cô.

Nhưng mà cô với Tô Tình lại không hòa thuận, bát tự tương khắc, nếu như đến đó tất nhiên sẽ không thiếu một phen châm chọc khiêu khích.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như không qua đó nhìn một chút thì đúng là chẳng ra làm sao, không hợp thì không hợp, nhưng mà đạo lý đối nhân xử thế vẫn phải hiểu.

Đợi sau khi làm kiểm tra xong rồi, Diệp Giai Nhi đi đến cửa hàng ở bên cạnh bệnh viện để mua một giỏ trái cây, còn có một bó hoa tươi.

Sau khi hỏi rõ phòng bệnh của Tô Tình, cô trực tiếp bước vào, cửa phòng bệnh mở rộng, cũng không có đóng lại, có thể nhìn thấy y tá đang đi tới đi lui.

Thế là không gõ cửa liền cất bước đi vào, mở miệng gọi, có hơi khó chịu mà nói: “Mẹ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK