Vừa dứt lời, cô đi thẳng qua hai người họ, không để ý đến ánh nhìn như thiêu đốt kia.
Trần Diễm An cười: “Cậu ấy hơi cố chấp, căm ghét nhất là kẻ thứ ba, mặc dù anh không cố ý nhưng quả thực đã khiến cậu ấy rơi vào tình cảnh khó xử.”
Hoắc Đình Phong gật đầu: “Tôi biết.”
“Nhưng tôi vẫn khá tin tưởng và ủng hộ anh. Trong mắt tôi, anh cũng không phải là loại đàn ông thích đùa giỡn với phụ nữ.” Trần Diễm An chỉ chỉ vào khu chung cư: “Sao anh biết cậu ấy chuyển đến đây?”
“Cho trợ lý điều tra.” Hoắc Đình Phong nói, ánh mắt lướt qua căn phòng sáng đèn kia.
Trở về từ nước K, anh chưa kịp nghỉ ngơi đã đi thẳng đến chỗ cô ở, nhưng anh lại được cho hay cô đã chuyển nhà.
Nỗi thất vọng lúc đó anh chưa từng trải qua suốt mấy chục năm nay. Anh lập tức gọi điện cho Tiểu Trương, bảo anh ta đi tìm hiểu.
Khi có được kết quả điều tra, nhịp tim hoảng loạn của anh mới trở lại bình thường, khoảnh khắc vừa rồi lúc nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi trong người anh dường như đều tan biến.
Anh đã đợi ở đây suốt hai tiếng đồng hồ, không uổng công, cuối cùng cũng gặp được cô.
“Cậu ấy chắc chắn sẽ không để ý đến anh đâu. Anh có muốn đi cùng tôi không?” Trần Diễm An nhướng mày: “Tôi mời anh uống một ly?”
“Xin lỗi, bây giờ tôi không có tâm trạng, khi nào có thời gian tôi sẽ mời cô.” Hoắc Đình Phong nhẹ giọng, mỉm cười.
Trần Diễm An nhún vai, cũng không để bụng, nói: “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm.”
Tiếng còi xe vang lên, Trần Diễm An đi rồi, Hoắc Đình Phong đứng thẳng dậy, hướng mắt về phía khu chung cư đối diện.
Tòa nhà nổi bật hơn hẳn so với những chỗ khác nhưng không đủ để thu hút anh, chẳng qua là vì trong tòa nhà này có người phụ nữ anh nhung nhớ, muốn nhìn thấy nhất mà thôi.
Cho nên chính mối liên hệ ấy khiến anh cảm thấy tòa này còn đẹp gấp trăm lần so với cảnh đêm hoa lệ ở nước K.
Mùa đông giá rét, chỉ đứng bên ngoài nửa tiếng thôi đã thấy lạnh cóng, nhưng anh đứng ở đây suốt một tiếng, sau đó mới trở lại trong xe.
Trên ghế phụ bên cạnh đặt một chiếc túi giấy, Hoắc Đình Phong tháo bao tay da xuống, khớp tay tê cứng, ửng đỏ. Anh cầm túi lên, dịch chuyển đôi chân dài, bước ra ngoài.
Ở cổng có bảo vệ, Hoắc Đình Phong đi tới, đưa cho bảo vệ một gói thuốc lá, sau đó đưa túi giấy, nhờ anh ta chuyển giùm.
Bảo vệ hơi do dự, những người sống ở đây đều là người giàu có, lỡ như trong túi giấy này đựng thứ gì không tốt thì sao?
Người đàn ông ba mươi tư tuổi dĩ nhiên đủ chín chắn, anh mỉm cười, từng câu chữ nói ra đều rất có sức thuyết phục.
Cuối cùng bảo vệ gật đầu, cầm theo túi giấy đi lên lầu.
Thân Nhã đang tắm, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô với đại một chiếc khăn tắm, quấn người lại rồi ra mở cửa.
Bảo vệ nói: “Có một anh nhờ tôi chuyển cho cô cái này.”
Cô nghĩ đến ai đó, không đưa tay nhận, định đóng cửa. Động tác của bảo vệ còn nhanh hơn cô, nhét túi giấy vào tay xong liền xoay người, chạy vội vào thang máy, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trên người đang quấn áo choàng tắm, không tiện đuổi theo, Thân Nhã đành phải cầm lấy, đóng cửa phòng.