Thuận tay cầm chiếc áo vest trên giá treo đồ, anh giang hai cánh tay, mặc áo vào, vừa chỉnh cổ áo của chiếc sơ mi trắng, mở miệng nói: “Đúng rồi, vừa rồi quên nói với cậu, tôi bây giờ sống ở chung cư của cô ấy…”
Quên nói với anh ta? Ha ha, máu của Tô Chính Kiêu lập tức chảy ngược!
Ánh mắt của Thân Nhã nhìn anh ta hai lần, thần sắc đó nói cho với cô biết, Tô Chính Kiêu rõ ràng bị chọc tức không nhẹ…
Cô thật sự cảm thấy Hoắc Đình Phong vừa rồi khá xấu bụng, không nói một lời, chỉ nhìn anh ta sắp xếp, đợi khi anh ta sắp xếp mệt rồi mới nhẹ nhàng ném ra câu đó.
Anh cũng là cố ý!
…
Vào buổi sáng khi đang ăn bữa sáng, điện thoại của Lâm Nam Kiều đổ chuông.
Cô ta nhìn điện thoại, là số lạ, cô ta không có nghe, trực tiếp tắt máy.
Từ sau khi lên báo, Lâm Nam Kiều ở nhà họ Trần thu liễm không ít, cũng trở nên yên tĩnh, dù sao là bôi nhọ lên mặt nhà họ Trần, ba Trần không có sắc mặt tốt.
Mới cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, Lâm Nam Kiều lần nữa tắt máy, nhìn động tác của cô ta, người ở bên bàn ăn đều dừng đũa.
“Số lạ, em không biết.” Cô ta giải thích, rất nhẹ nhàng, khéo léo.
Ánh mắt của Trần Vu Nhất không nóng không lạnh quét qua người cô, sau đó tiếp tục ăn sáng, điện thoại lại lần nữa đổ chuông, cũng vẫn là số điện thoại lạ đó.
Lâm Nam Kiều cho rằng, đối phương chắc chắn là có chuyện gấp gì đó, nếu không sẽ không gọi cho cô ta hết lần này tới lần khác.
Ở trước mặt tất cả mọi người, cô nghe máy: “Alo?”
“Là tôi.” Đối phương nói, là giọng của một người đàn ông, nghe có vài phần quen thuộc, lại có vài phần xa lạ.
Lâm Nam Kiều nhất thời nghe không ra giọng, nhíu mày, hỏi lại: “Ông là ai?”
“Bác sĩ Trương.”
Sau đó, trái tim của Lâm Nam Kiều lần nữa đập điên cuồng, tay cầm điện thoại đang run rẩy, cổ họng rất khô.
Vừa khéo, ánh mắt của Trần Vu Nhất vào lúc này nhìn qua bên này, vừa hay dừng trên mặt cô ta.
Cả người Lâm Nam Kiều mềm nhũn, run rẩy, tay cầm đũa siết chặt lại, trên mặt duy trì sự trấn định bình tĩnh: “Phải, tôi đang ăn sáng, đợi sau khi tôi ăn xong sẽ gọi điện lại.”
Cát Mỹ Ngọc thuận miệng hỏi là ai, Lâm Nam Kiều lại giật mình làm rơi đũa xuống đất, cúi người nhặt lên, khẽ mỉm cười, nói bạn.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Vu Nhất đến công ty, Lâm Nam Kiều không có đi, cô ta tìm cớ, nói cơ thể cảm thấy không khỏe, cũng vừa hay muốn gặp bạn, xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều sẽ tới công ty.
Trần Vu Nhất không nói gì, ánh mắt chỉ lướt qua cô ta như có như không, đi ra khỏi phòng khách, lái chiếc Bentley rời đi.
Một tay ôm ngực, Lâm Nam Kiều gọi điện lại cho bác sĩ Trương, hỏi ông ta gọi điện tới có chuyện gì.