Cô đầu nặng chân nhẹ, bước chân phiêu du, cô ôm đầu, ngồi trên sô pha.
Cảnh Hiên từ trong máy lọc nước rót một ly nước ấm.
Cơ thể nhỏ bé cúi xuống lục tìm trong ngăn kéo.
Đợi khi cậu bé quay lại bên cạnh Đường Tiểu Nhiên, trong lòng bàn tay của cậu bé đặt ba viên amoxicillin và thuốc cảm: “Mẹ uống.”
Hơi sững người, hốc mắt của Đường Tiểu Nhiên ươn ướt, sưng lên.
Vuốt tóc của cậu bé, cô nhận lấy, uống vào: “Còn muốn ăn cái gì không?”
Số của cô không tốt.
Nhưng Cảnh Hiên thật sự hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
“Con không đói.”
Cảnh Hiên lắc đầu, ngồi xuống sô pha: “Ba… tối nay sẽ trở về chứ?”
“Sẽ không, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”
Cô không có cảm xúc lên xuống gì cả, dẫn cậu bé đi vào phòng ngủ.
Cảnh Hiên lại lắc đầu: “Vậy ba là ở lại biệt thự sao?”
“Không biết, có lẽ vậy, nhà của ba có rất nhiều, ngủ đi.” Cô đưa tay vỗ nhẹ cậu bé.
Nhà của Tô Chính Kiêu ở nước K vốn có vô số, cô làm sao biết anh sống ở đâu?
Cũng có thể nói như này, anh cụ thể có bao nhiêu cái nhà ở nước K, cô cũng không rõ.
Điều duy nhất cô biết là ở nước K nơi anh thường xuyên sẽ quay về chính là nhà họ Tô, gần như phần lớn thời gian anh đều sẽ sống ở nhà họ Tô.
Tuy nhiên, nhà họ Tô đã không còn ai.
Ba mẹ Tô Chính Kiêu đã mất, sau đó là ông cụ.
Sau đó lại là Hoài Giang.
Đến hiện nay, nhà họ Tô đã hoàn toàn trống không, cũng chỉ còn lại Tô Chính Kiêu.
Nghe nói, chưa từng có người phụ nữ nào bước vào nơi đó.
Những năm nay, bên cạnh anh thỉnh thoảng sẽ có một vài người phụ nữ, hoặc gặp dịp mà chơi, hoặc trò giả chơi thật.
Nhưng cũng không thể bước vào nơi đó, cô cũng vậy.
Tuy cô là vợ trên danh nghĩa của anh.
Anh không quay về, cô cũng có thể thoải mái tự tại, ít nhất không cần căng cứng như vậy.
Chỉ là nghĩ đến bệnh tình của mình, còn cả Cảnh Hiên, lại rất lo lắng bất an.
Trở về phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, trong vô thức nhìn thấy mấy bộ đồ tây của nam ở bên cạnh, đều là đồ hai ngày nay anh để lại.
Hờ hững liếc qua, Đường Tiểu Nhiên lấy ra đồ mình muốn mặc rồi đóng tủ quần áo lại.
Trong phòng bớt đi một người, hít thở cũng trở nên tự do.
So với trước đó, cũng trở nên rộng rãi hơn, chỉ có điều thêm một chút tiêu điều và lạnh giá.
Tối đó, Tô Chính Kiêu quả nhiên không trở về.