“Được, chỉ một đêm thôi đấy.” Quách Mỹ Ngọc nhìn cô nói.
Hai người đang trò chuyện thì Hứa Mẫn Nhu cầm bàn chải đánh răng đi ra ngoài: “Giai Nhi về rồi à?”
Cô hờ hững đáp lại, rồi đặt túi xách trong tay xuống sofa, bắt đầu quét dọn phòng, lau bàn trà.
Cô vừa nhích một bước, Hứa Mẫn Nhu đã đi tới bên cô, tò mò hỏi: “Giai Nhi à, rốt cuộc hôm qua em rể đã tạo bất ngờ gì cho em vậy?”
Diệp Giai Nhi nghe vậy thì cơ thể đang quỳ xuống dưới sàn hơi cứng đờ, cũng ngừng hành động trên tay lại, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở về bình thường, tùy ý đáp: “Chị đi đánh răng đi, bọt sắp rơi xuống sàn rồi kìa.”
“Em nói đi, nói đi, Giai Nhi, chị sắp tò mò muốn chết rồi! Em rể đẹp trai như vậy, được người đàn ông có sức hấp dẫn làm chuyện lãng mạn như thế, có phải em sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh, thậm chí ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng quên mất?”
Hứa Mẫn Nhu kích động, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cô đã cảm thấy cực kỳ kích động.
Diệp Giai Nhi phớt lờ cô ta, rồi tự dọn dẹp phòng, nhưng Hứa Mẫn Nhu cứ đi theo quấn lấy cô.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến trời tối, ăn tối xong, Diệp Giai Nhi cùng Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy xem mấy tập phim truyền hình nhiều tập, rồi quay về phòng, tắm rửa, lên giường, định đi ngủ.
Nhưng đầu óc vừa thư giãn sẽ bất giác nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng nghĩ đến đã sao, chỉ là cô tự kiếm chuyện với mình mà thôi, cần gì phải làm thế?
Trong tim anh đã có bóng hồng, nên đối với anh, cô chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém.
Nhưng cô lại bị rơi vào cuộc giao dịch này, vô hình bị anh hấp dẫn, rồi động lòng…
Trong tình yêu, khi bạn yêu một người nào đó trước, thì cũng có nghĩa người kia đã được quyền làm tổn thương bạn…
Nhà họ Thẩm.
Tô Tình, Thẩm Hải Băng và Thẩm Trạch Hy đang ăn tối, đúng lúc này, vóc dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương từ trong phòng khách đi vào.
Anh liếc nhìn bàn ăn, thấy chỗ đó trống trơn thì khẽ híp mắt lại, như vô ý mở miệng: “Trạch Hy, chị dâu em đâu?”
“Chị dâu không gọi cho anh cả ư? Chị ấy bảo tạm thời về nhà ở mấy ngày, chị ấy mới gọi cho em thôi, có chuyện gì không anh?”
Thẩm Trạch Hy xoay người, nhìn anh cả mình, hơi nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ chị dâu không gọi cho anh cả ư?”
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương càng thâm trầm hơn, đôi môi mỏng luôn mím thành đường thẳng, không nói gì.
Tô Tình hoàn toàn mặc kệ chuyện này, chỉ nói: “Hoài Dương, con ngồi xuống ăn tối trước đi.”
Bà hoàn toàn không lo lắng việc Diệp Giai Nhi đã về nhà hay đi đâu, mà bà cũng chẳng có tâm trạng để lo.
Anh ngồi xuống, uống mấy hớp canh cá thanh đạm, rồi nhíu chặt mày, so với bát mỳ tươi ngon, rõ ràng mùi vị canh cá đậm đà hơn nhiều.
Thẩm Hoài Dương nhất thời mất khẩu vị, đặt bát trong tay xuống bàn, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Tô Tình nhìn theo bóng lưng anh, ngạc nhiên hỏi: “Hoài Dương, con không ăn tối nữa à?”
“Vâng, công ty vẫn còn chút tài liệu cần phải xử lý…” Anh không ngừng bước, càng không quay đầu, thân hình cao ráo của anh biến mất ở cầu thang.
Thẩm Hải Băng để ý, từ đầu đến cuối anh chẳng hề liếc nhìn cô, dù chỉ một tích tắc cũng không có.