Rất rõ ràng, câu này của anh, cô không tin.
Không có lời nói, càng không mở miệng nói gì, cô xoay người, lo tìm chiếc nhẫn đó.
Cứ giống như…giống như từ đầu tới cuối đều không nghe thấy câu nói đó của anh…
“Lời tôi nói, em không nghe thấy sao?” Phản ứng của cô khiến anh cau chặt mày.
“Nghe thấy rồi, chỉ là, chuyện đó không liên quan tới tôi.” Giọng cô bình tĩnh, vẫn còn đang tìm nhẫn.
Cô đã quyết định kết hôn với Điền Quốc Gia, ngay cả nhẫn đính hôn cũng chọn xong rồi, không bao lâu nữa, cô và Điền Quốc Gia sẽ kết thành vợ chồng.
Cho nên, bất kể anh nói là thật lòng, hay là giả ý, đều không liên quan tới cô.
Không thể phủ nhận rằng, khi nghe thấy câu nói đó, nếu nói trong lòng cô thật sự không có chút gợn sóng nào, đó rõ ràng là giả.
Cô, quả thực có xao động, nhưng cũng chỉ giây lát đã bị đè nén xuống.
Cô đã định bắt đầu cuộc sống lần nữa, vậy thì, tất cả của anh đều không liên quan tới cô.
Càng có lẽ câu anh nói này lại là một loại đùa bỡn khác.
Nhưng mà, cô đã không còn để ý nữa.
Nghe vậy, mặt Thẩm Hoài Dương lập tức bao trùm âm u, chỉ cảm thấy lời bày tỏ từ miệng mình đã hoàn toàn biến thành trò cười.
“Em không tin?”
“Tôi có tin hay không không quan trọng, quan trọng là không bao lâu nữa tôi sẽ kết hôn, gả cho người ta, chuyện của anh không liên quan tới tôi.”
Anh cứ lạnh lùng nhìn khuôn mặt đó như vậy, bàn tay to bên người siết thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, tức giận không nén nỗi.
Chẳng lẽ, cô cứ một lòng một dạ muốn gả cho Điền Quốc Gia như vậy?
Nếu có thể, anh thật sự rất muốn trực tiếp bẻ gãy cái cổ tinh tế của cô!
Nhìn vào mắt cô, con ngươi thâm thúy của Thẩm Hoài Dương dần u ám, chân dài khẽ động, đi thẳng tới trước mặt cô: “Em rốt cuộc là không chịu tin câu nói đó…”
Tạm thời không nói cô, nếu đổi thành bất kỳ ai, cũng sẽ không tin câu nói đường đột này của anh.
Thậm chí, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không có lý do thuyết phục, đừng nói đổi thành cô?
“Tôi đã nói rồi, chuyện của anh đều không liên quan tới tôi…”
“Có lẽ em vẫn không tin, nhưng tôi lại cảm thấy cần phải nói…” Thẩm Hoài Dương chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Bốn năm trước ở trên vách đá, mặc dù người tôi hận là em, nhưng người đầu tiên tôi cứu lại là em, sau khi bảo vệ em an toàn, tôi mới cứu cô ấy…”
Thì ra bây giờ anh mới hiểu ra, cái nghiêng mình cứu giúp lúc đó không phải vì điên rồi, mà là bản năng.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi dừng động tác trên tay, đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn anh.
Chuyện trên vách núi bốn năm trước, cô luôn chưa từng giải thích, không, cô từng muốn giải thích, nhưng mà, anh chưa từng cho cô cơ hội.
Chuyện đó, cô đã chịu cái oan bốn năm, cũng không ngại chịu lâu hơn một chút nữa, dù gì đối với cô mà nói, chả sao cả.
Chỉ là, nghe thấy câu nói đó của anh, cô đột nhiên lại không muốn chịu nữa, trong sự kiện đó, cô vốn không phải là người được lợi.