Lúc này Trần Vu Nhất có vài phần tương tự như con sư tử đang bị thương, giọng nói khàn khàn, ấm ách: “Đứa nhỏ mà Thân Nhã mang thai năm tháng, hoàn toàn không phải do cô ấy cố ý làm mất đi, mà là trong lúc vô ý va phải bàn trang điểm, cho nên mới mất đi, tôi đã hiểu lầm cô ấy…”
Chuyện tình cảm của người khác tốt nhất đừng xen vào, bởi vì bạn không ở trong đó, càng không biết những chuyện đã phát sinh trong đó.
Quý Hướng Không không nói lời nào, khẽ nhìn trời, người đứng ở lập trường giống như anh ta, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể im lặng là tốt nhất.
“Tôi lúc này sắp nổ tung rồi, cả người đều muốn nổ tung, dẫn tôi đến quán bar đi, để tôi uống mấy ly, uống mấy ly là tốt thôi…”
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trần Vu Nhất, Quý Hướng Không thở dài, đỡ lấy cánh tay của anh ta, dẫn anh ta đến quán bar như anh ta mong muốn.
Anh ta uống không ít rượu, Quý Hướng Không muốn ngăn cũng không ngăn được, cho nên cũng để tùy anh ta, sau đó gọi điện thoại cho Cát Mỹ Ngọc.
Cát Mỹ Ngọc không nói gì cả, nhờ anh ta chăm sóc cho Trần Vu Nhất, liền cúp điện thoại.
Trần Vu Nhất uống rất nhiều, một chai rượu rất nhanh chỉ còn thấy đáy, giống như là đang uống nước ấm vậy, không có chút cảm giác gì, cho dù là rượu mạnh cỡ nào cũng không xi nhê gì với anh ta.
Nhưng dường như dù có cố uống bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể say, anh ta vẫn có thể nhớ được cái tát mà anh ta đã giáng cho cô ấy sau khi sảy thai!
Ở phía khác.
Nước K.
Khó khăn lắm mới đi du lịch một chuyến nên Thân Nhã không có ý định ngủ nướng, cô dậy rất sớm, ngồi trước máy tính tìm kiếm các điểm du lịch gần đây.
Trên thực tế, nhiều người đến nước K để mua sắm, nhưng lại rất ít người đến đây để du lịch.
Cô lướt qua rất nhiều trang web trên mạng, tất cả đều trông khá đẹp.
Cô vẫn đang chăm chú lướt web, Hoắc Đình Phong vén chăn ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng.
Cô rất tập trung nên không nhận ra Hoắc Đình Phong đang đi tới, anh ôm lấy cô từ phía sau, chiếc cằm gợi cảm áp vào tóc cô: “Em đang xem cái gì vậy?”
“Những điểm du lịch nổi tiếng nhất ở nước K…” cô trả lời.
Đôi lông mày rậm của anh hơi nhướng lên, lồng ngực rắn chắc của Hoắc Đình Phong cứ phập phồng lên xuống, anh nói: “So với những gì em tìm được thì anh nghĩ anh có thể sẽ là một hướng dẫn viên du lịch rất tuyệt vời đấy…”
Thân Nhã suy nghĩ một chút, khóe miệng dần dần lộ ra ý cười: “Cũng đúng, anh quả thật là một hướng dẫn viên du lịch không tệ, lại còn miễn phí nữa chứ, đối với em mà nói thì chỉ có lợi chứ không có hại…”
“Vậy em suy nghĩ như nào về chuyện này?” Nụ cười trên môi Hoắc Đình Phong rất dịu dàng.
Sau một lúc suy nghĩ, Thân Nhã gật đầu đồng ý.
Anh lái xe chở cô đi, giới thiệu và nói rất chi tiết từng địa danh mà bọn họ đi qua, trông giống như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ.
Những gì anh nói đều rất có đạo lý, rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn đi kèm với lịch sử, không thể phủ nhận rằng anh quả thực là một hướng dẫn viên du lịch tuyệt vời.
Như cô đã nói trước đó, nước K được biết đến như một thiên đường mua sắm, bất kể cô đi đến đâu cũng đều bắt gặp vô số cửa hàng lớn nhỏ, mặc dù cô không có hứng thú gì với việc mua sắm, nhưng những thứ bày ra trước mắt cô đều rất tinh xảo, sang trọng, kiểu dáng cũng rất đẹp, đường nét vô cùng tinh tế.