Khóe môi anh khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu ra hiệu cho cô ăn cháo rồi im lặng không nói.
Cô nhún vai, nhăn mũi không vui rồi bắt đầu ăn cháo.
Đến quận Thiểm đã được hai ngày, hai ngày nay chỉ ăn mì gói hoặc bánh mì, bây giờ lại ăn cháo thanh đạm, điều này khiến cô cảm thấy không thỏa mãn.
Không lâu sau đã ăn hết sạch tô cháo, cô cười híp mắt, nhìn sang anh: “Làm phiền anh Thẩm đi lấy cho tôi thêm bát cháo nữa được không?”
“Nếu mợ Thẩm đã mở miệng thì tôi đây không thể không nghe theo…”
Nói xong, anh đứng dậy cầm cái bát đi vào bếp, để lại cho cô một bóng lưng.
Cho dù người đàn ông này có làm gì thì cũng có cảm giác rất đẹp đẽ khiến lòng người rung động.
Buổi tối rất yên tĩnh, cho dù lúc này có hơi lạnh, nhưng cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Chỉ có anh và cô…
Bữa tối cô ăn hết hai bát cháo nên rất no, không biết là do mang thai hay do đói nữa mà mấy này nay cô cảm thấy mình ăn được rất nhiều.
Trèo lên giường, lớp chăn lạnh lẽo khiến Diệp Giai Nhi lạnh run.
Chăn bông bên cạnh bị vén lên, Thẩm Hoài Dương lên giường, phần giường bên cạnh liền bị lõm xuống.
Anh nằm lên giường khiến cô cảm nhận được hơi ấm truyền đến thật nóng.
Cô vô thức di chuyển hông từng chút tiến lại gần anh.
Anh nhận ra hành động của cô thì vòng tay ôm ngực, lười biếng nhìn cô: “Lạnh sao?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thành thật gật đầu, phòng lớn như vậy mà lại không có máy sưởi, có thể không lạnh được sao?
“Gọi tôi một tiếng ông, ông đây sẽ sưởi ấm cho cô…” Thẩm Hoài Dương thản nhiên nói, vẻ mặt có chút lười biếng, hiếm khi thấy anh ngả ngớn như vậy.
Mí mắt khẽ giật, cô tức giận nhìn anh: “Anh Thẩm, đòi thù lao với người bị thương, anh không cảm thấy mình vô đạo đức lắm hả?”
“Tôi không cảm thấy như vậy…” Câu trả lời của anh rất tự nhiên: “Tôi đánh đổi cơ thể, không phải nên nhận một chút phần thưởng sao?”
Câu này… câu này nghe sao có vẻ kỳ lạ thế nhỉ…
“Vậy anh Thẩm cứ giữ lấy cơ thể mình đi…” Cô trợn tròn mắt.
Tiếng cười khúc khích bật ra khỏi cổ họng, Thẩm Hoài Dương đưa tay chạm vào eo cô rồi nhấc nhẹ một cái, Diệp Giai Nhi đã nằm trên ngực anh.
“Tôi rất sẵn lòng hiến dâng cơ thể của mình cho mợ Thẩm, mợ Thẩm muốn sử dụng nó thế nào cũng được, mời dùng thỏa thích.”
Anh hạ cằm rồi nghiêng mặt sang, hơi thở nóng rực phun ra từ đôi môi phả lên dái tai cô.
Nóng, ngứa và mang theo một chút run rẩy không thể giải thích được, dái tai nhạy cảm lập tức đỏ bừng lên.
Mặc dù cảm thấy rất ấm, nhưng tư thế này thực sự không ổn lắm…
Hai tay cô đặt trên ngực anh, cô nhích người rời khỏi đó, nhưng cô vừa động thì giọng nói trầm khàn kia lại vang lên: “Đừng nhúc nhích…”
Diệp Giai Nhi rõ ràng cảm giác được phản ứng của anh.
Cô đỏ bừng mặt, vành tai cũng đỏ lên, cô đơ ra tại chỗ, không dám nhúc nhích.
“Cái… cái kia… cái đồ kia… anh mau mang nó đi đi…” Cô ho nhẹ một tiếng, hai má nóng bừng, bây giờ động đậy cũng không được mà không động cũng không xong.