Trạng thái đang từng bước tìm hiểu?
Tô Chính Kiêu không tin vào câu nói này. Từ biểu hiện thân mật và tự nhiên của hai người khi ở cùng nhau vừa rồi, chỉ sợ là…
“Nhưng cô không hiểu được bao nhiêu về cậu ấy, hoặc có lẽ cô vẫn chưa thực sự hiểu cậu ấy…”
“Có những điều khi anh ấy muốn nói với tôi sẽ tự khắc nói với tôi mà không cần phải suy nghĩ, cũng không cần tôi suy đoán. Anh ấy là người đàn ông trưởng thành và chín chắn.” Thân Nhã đáp.
“Quả đúng như vậy, điều này cô nói rất đúng…” Tô Chính Kiêu hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng cô không biết, thực ra cậu ấy…”
Lời còn chưa nói hết nhưng âm thanh nhỏ vang lên khiến lời anh ta định nói nghẹn lại. Nhìn qua thấy Hoắc Đình Phong đang đẩy cửa bước vào.
Thân Nhã vốn đang đợi anh ta nói, lúc này lại thấy anh ta đang nhìn về phía sau nên cũng quay người.
Hoắc Đình Phong ngồi xuống trong ánh mắt chú ý của hai người, nhẹ nhướng mày, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
Tô Chính Kiêu lười biếng nhún vai, đáp lại không có gì.
Sau đó, Thân Nhã nhìn Tô Chính Kiêu đợi anh ta tiếp tục chủ đề lúc trước. Cô hỏi ý anh ta đang nói thực ra là gì?
Tô Chính Kiêu mỉm cười không đáp lại. Anh ta không trả lời mà chỉ hờ hững uống nước như chưa từng nhắc đến vấn đề vừa rồi.
Chỉ là ánh mắt anh ta rất nặng nề, rất sâu, trong đó hàm chứa thâm ý…
Lâm Nam Kiều đang nằm trên giường, sắc mặt không có chút chuyển biến tốt đẹp nào mà lại ngày càng tái nhợt thêm.
Khi Trần Vu Nhất đi vào, cô ta lập tức mở mắt ra.
Áo khoác âu phục vắt tùy ý trên khuỷu tay, anh ta để ý đến sắc mặt của cô ta: “Sao càng ngày càng tái nhợt vậy?”
Lâm Nam Kiều còn chưa lên tiếng thì chị giúp việc nói vừa rồi cô ta muốn chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ, kết quả là suýt bị té ngã.
“Em không sao.” Lâm Nam Kiều lắc đầu, cười dịu dàng như mọi khi. Nhưng vẻ mặt tiều tụy kia lại không thể nào che đậy được.
Cô ta đang nghĩ lần đánh cược này của mình hẳn là sẽ nhận được kết quả bất ngờ. Đàn ông đều thích phụ nữ biết điều. So với Thân Nhã thì cô ta hiểu lòng người hơn, lại còn có phần dịu dàng kia, tất nhiên là sẽ áp đảo được cô.
Lâm Nam Kiều đang chờ. Cô ta chờ lời cầu hôn của Trần Vu Nhất. Cô ta tin chắc rằng ngày này sẽ không quá xa, có lẽ sẽ đến rất nhanh.
“Em đừng lộn xộn. Bữa tối đã có chị giúp việc rồi. Anh đi tắm rửa trước đây.”
Trong phòng tắm, khi dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu xuống, bàn tay to lớn của Trần Vu Nhất lau sạch những giọt nước trên mặt, hai tay chống lên vách tường phòng tắm.
Anh ta đang suy nghĩ một chuyện, nghĩ về Thân Nhã, nghĩ về Lâm Nam Kiều…
Theo đuổi Thân Nhã một lần nữa, vậy thì tất nhiên không thể tiếp tục thế này với Lâm Nam Kiều được…
Ngoại tình trong cuộc hôn nhân trước đó, Trần Vu Nhất không được xem là người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng ngoại trừ chuyện này thì nhân phẩm không có nhiều tranh cãi. Anh ta trọng tình cảm, không đến mức là cặn bã, chuyện cặn bã duy nhất mà anh ta làm chính là sau khi kết hôn thì ăn vụng sau lưng Thân Nhã.