“Chẳng phải ba đã cầm cự trở về đấy thôi? Để một mình con ở đó, ba không yên tâm cho nên quay lại rồi còn gì?”
Lúc Đường Tiểu Nhiên bước vào phòng thì trông thấy cảnh tượng này.
Cô nói: “Cảnh Hiên, mẹ mua đồ ăn vặt cho con nè, tới sofa ngồi đi.”
Cảnh Hiên rất nghe lời, cậu bé đi qua đó ngồi, còn cô thì ngồi bên mép giường bón cháo cho anh.
Bầu không khí trong phòng bệnh thật sự rất ấm áp.
Lúc này, Tô Chính Kiêu hoàn toàn có thể cảm nhận được cái gì là nhất quả đất. Trong lòng anh cực kỳ vui vẻ, Đường Tiểu Nhiên đối xử với anh rất tốt!
Nếu biết sớm thì đừng nói là một dao, dù có mười nhát anh cũng chịu nổi!
Cô nói chuyện dịu dàng, còn săn sóc bón cháo cho anh ăn.
Tuy thỉnh thoảng cô sẽ nổi nóng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, không hề có cảm giác xa lánh.
Mấy ngày nay, Cảnh Hiên cũng không đến trường.
Ba người cứ ở trong phòng bệnh. Có lúc, Tô Chính Kiêu cãi nhau ầm ĩ với Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên sẽ nổi giận.
Sau đó hai ba con đều sẽ im re, không dám cãi vã hay hó hé câu nào nữa.
Buổi tối tới giờ đi ngủ, Cảnh Hiên không chịu tới phòng suite ngủ mà đòi ngủ cùng với Tô Chính Kiêu.
Đường Tiểu Nhiên không chịu, vì bụng anh đang bị thương.
Buổi tối Cảnh Hiên ngủ không ngoan, chỉ cần ngọ nguậy một chút là e rằng sẽ đá vào chỗ vết thương.
Cảnh Hiên khăng khăng đòi ngủ cùng ba, Tô Chính Kiêu cũng chiều con, cũng muốn ngủ cùng con trai.
Đường Tiểu Nhiên không nói được hai người, lập tức nổi nóng với Tô Chính Kiêu: “Anh có còn cần bụng nữa không đấy?”
Cô xoay người lại nói với Cảnh Hiên: “Con muốn lấy mạng ba mình đúng không?”
Hai ba con hoàn toàn câm như hến, im lặng không ai nói gì.
Một lát sau, Tô Chính Kiêu nhìn cô chăm chú rồi lên tiếng: “Em cũng ngủ cùng luôn đi, ngủ ở giữa tách bọn anh ra, chắc chắn sẽ không sao hết.”
Vì Đường Tiểu Nhiên vẫn còn đang tức giận nên lồng ngực không ngừng nhấp nhô. Nghe thấy vậy, cô trợn tròn mắt nhìn anh. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Cùng nhau ngủ đi, anh ngủ ở bên trái, em ngủ ở giữa, Cảnh Hiên nằm bên phải.”
Tô Chính Kiêu nói tiếp, bờ môi mỏng thoáng nở nụ cười.
Sở dĩ cô tức giận là vì lo lắng đến vết thương của anh!
Cảnh Hiên cũng vui vẻ, vội gật đầu lia lịa: “Mẹ cũng ngủ cùng nhé, lâu lắm rồi chúng ta không ngủ cùng nhau, cùng ngủ thôi ạ!”
“Con đừng nghịch!”
Đường Tiểu Nhiên khẽ quở trách cậu bé.
“Con không nghịch.”
Cảnh Hiên dụi mắt: “Một tối thôi cũng không được ạ? Chỉ ngủ một đêm thôi, đi mà mẹ!”
Đường Tiểu Nhiên vẫn im lặng, trừng mắt với hai người họ.
Nhưng vẻ mặt đã nói ra đáp án trong lòng cô.