Lộ Bội Ngọc nhìn thoáng qua thì nhìn trúng Hoắc Đình Phong, còn bị mê tới mất hồn vía.
Trong lòng Thân Nhã chỉ có một cảm giác, cảm thấy vớ vẩn! Sao lại dính tới chuyện như này chứ!
Cô nhìn Vân Hàn, mà Lộ Cẩm và Lộ Bội Ngọc lại nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đợi Hoắc Đình Phong lần nữa xuất hiện.
Bọn họ đợi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thất vọng ngồi xuống, bởi vì Hoắc Đình Phong tới cuối cùng cũng không xuất hiện nữa.
Anh ta giống như sau khi nộp tiền viện phí thì rời đi luôn.
Một bên khác.
Trần Vu Nhất và Thân Nhã vẫn trong thời kỳ chiến tranh lạnh, buổi chiều công ty có hợp đồng phải ký, đã hẹn với tổng giám đốc của Trương Thị.
Vốn loại ký hợp đồng này không cần phó tổng giám đốc như Trần Vu Nhất ra mặt, nhưng do người tham gia của đối phương là tổng giám đốc của Trương Thị, số tiền ký kết cũng rất lớn, rõ ràng đều rất chú trọng lần hợp tác này.
Ba của Trần Vu Nhất bây giờ vẫn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Trần Thị, nhưng cũng chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa, bình thường đều là do Trần Vu Nhất quản lý công ty.
Trừ phi là trường hợp hoặc hợp tác vô cùng quan trọng ông ta mới tham gia, nhìn thấy Trương Thị chú trọng như vậy, cũng càng khiến Trần Vu Nhất phải ra mặt.
Địa điểm hẹn là tầng cao nhất của Tử Kinh Cung, giá cả của nơi này không phải là đắt bình thường, nhưng lại nổi tiếng bởi sự xa hoa và yên tĩnh.
Đợi khi Trần Vu Nhất tới chỗ đó, tổng giám đốc của Trương Thị đã tới rồi, đằng sau còn có Lâm Nam Kiều mặc một chiếc váy dài màu trắng, thanh nhã, xinh đẹp, phóng khoáng.
Hợp đồng của hai bên đã bàn bạc gần xong rồi, chỉ còn ký tên nữa, hai bên đều rất nhanh gọn dứt khoát, thoáng cái thì đã ký tên xong, sau đó bắt đầu uống rượu.
Trần Vu Nhất từ sau lần uống rượu phạm sai lầm thì rất ít khi uống rượu nữa, nhưng khoảng thời gian này tâm trạng thật sự rất bực bội, vậy nên cũng uống rất thoải mái.
Mục đích mà tổng giám đốc của Trương Thị dẫn theo Lâm Nam Kiều tới chính là đỡ rượu, cô ta không có lý do để không uống, cho nên cũng đã uống không ít.
Một lát sau, Trần Vu Nhất đi vệ sinh, không lâu sau thì Lâm Nam Kiều cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh của tầng trên cùng cũng là độc lập, ngoài nhân viên dọn dẹp vệ sinh ra thì không có ai khác, lúc này ngoài mấy người trong phòng bao ra, cũng không có ai khác.
Trần Vu Nhất đã uống không ít rượu, lúc này cảm thấy có hơi đau đầu, tay đặt trên thái dương, day nhẹ, làm dịu cơn đau.
Anh ra khỏi nhà vệ sinh, lại ở khúc cua của nhà vệ sinh nhìn thấy Lâm Nam Kiều trong bộ váy trắng, cô ta cũng uống không ít, gò má cũng biến thành màu đỏ ửng nhàn nhạt, cô ta cũng say rồi, lúc này có hơi nghiêng đông ngả tay, đứng không vững…
Khi Trần Vu Nhất đi qua người cô ta, giày cao gót dưới chân Lâm Nam Kiều đột nhiên trẹo, cả người ngã ra đất.
Lúc nói thì chậm diễn ra thì nhanh, chân của Trần Vu Nhất bước sang bên trái, cánh tay vòng lấy, ôm Lâm Nam Kiều sắp ngã ra đất vào lòng.
Toàn thân trên dưới cô ta giống như một vũng nước xuân, càng giống như con mèo không xướng, lười biếng nằm bò trên ngực anh, thỉnh thoảng ngọ nguậy.
Nhíu mày, Trần Vu Nhất muốn đẩy cô ta ra, nhưng động tác của cô ta nhanh hơn, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh: “Em đang nằm mơ sao? Sao lại nhìn thấy Vu Nhất xuất hiện ở trong giấc mơ của em?”
Không lên tiếng, Trần Vu Nhất buông eo cô ta ra, để trên cánh tay của cô ta, lay.