Anh Hoắc vừa trở về nước K, lúc quay lại thành phố S, anh ta hơi ngạc nhiên, anh Hoắc gầy đi nhiều so với lúc rời đi.
Sáng sớm hôm nay, anh Hoắc không nói thì anh ta cũng biết, vì muốn đi gặp cô Thân mà anh vội vàng tới đây, nhưng nào ngờ vừa mới tới, cô Thân lại bỏ đi cùng chồng cũ.
Tâm trạng của anh Hoắc không tốt chút nào, thậm chí có thể nói là rất tệ.
“Tôi không đói, nếu cậu đói thì cứ lấy xe đi ăn đi.” Hoắc Đình Phong khẽ nói.
Tiểu Trương gật đầu, không biết nên nói gì, cũng không biết nói gì mới phải, đành ngậm miệng, đỡ làm cho anh Hoắc bực bội hơn.
Nói là bàn công việc nhưng Trần Vu Nhất không tập trung vào chuyên môn, hễ mở miệng là lại nói muốn làm lại từ đầu.
Đề tài không thể nhàm chán hơn được nữa, Thân Nhã không muốn nghe. Anh ta vẫn không chịu hiểu ra vấn đề, vẫn không biết hiện tại hai người họ đang ở trong tình cảnh nào.
“Như hôm qua tôi đã nói, tôi mang thai đứa con của anh nhưng anh lại chỉ để ý vết tàn nhang trên mặt tôi, thấy thân hình tôi nặng nề, tôi nấu đồ ăn cho anh, anh lại thấy người tôi đầy mùi hành, anh nghĩ anh yêu tôi sao? Có cần phải dây dưa khi đôi bên chán ghét nhau đến vậy không?”
Nghĩ một lát, Trần Vu Nhất lên tiếng đáp: “Dĩ nhiên là anh yêu em, còn về những lý do kia đúng thật là lỗi của anh, tại anh đã đến giai đoạn mệt mỏi trong hôn nhân, ở giai đoạn này có sự phiền muộn, không được bình thường cũng là điều dễ hiểu thôi mà.”
Nói chuyện với anh ta, Thân Nhã cảm thấy rất đau đầu: “Vậy còn hồi đó anh không thể ngủ với tôi thì sao? Hết lần này đến lần khác đều không thể nhưng lại có thể ngủ với Lâm Nam Kiều ở bất cứ đâu bất cứ khi nào chứ gì? Anh lại lấy lý do gì ra để bao biện đây? Lần đầu tiên ngoại tình là lỡ dại, nhưng lần thứ hai ngoại tình thì sao? Anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ chấp nhận một người đàn ông đã ngoại tình nhiều lần?”
Trần Vu Nhất nói với vẻ rất thành khẩn: “Anh sẽ sửa đổi, thật sự sẽ sửa đổi, sau này những vấn đề như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
“Lời hứa của anh trong mắt tôi không đáng giá một xu. Giống như hồi đó anh nói sẽ không đưa tiền cho Lâm Nam Kiều nữa, nhưng anh vẫn giấu tôi đưa cho cô ta. Tôi không tin lời anh nói, vả lại, tôi thật sự không cần anh nữa, anh nghe rõ chưa? Không cần! Tôi nghĩ anh cũng nên tỉnh táo lại đi, giai đoạn mệt mỏi trong hôn nhân là chuyện rất bình thường, nhưng nó cũng không phải lý do và cái cớ để anh đem ra bao biện. Anh nghĩ thử xem, là do anh không thể cưỡng lại được sự cám dỗ hay là do anh mệt mỏi vì hôn nhân? Tôi đã nói hết những lời khó nghe rồi, không muốn nói thêm nữa, chấm dứt ở đây đi!”
Dứt lời, cô cầm túi lên rồi rời đi.
Sắc mặt Trần Vu Nhất sa sầm xuống, đứng dậy, đúng lúc đang chuẩn bị đi thì chợt cảm thấy cơ thể có hơi khó chịu.
Nhất là vùng bụng, anh ta nghĩ đúng là nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao, cơn đau xảy đến bất chợt như vậy có cảm giác không được bình thường.
Lên xe, Trần Vu Nhất đi đến bệnh viện…
Trên đường cô không muốn đi dạo ở đâu cả, Trần Diễm An không thể đi ăn lẩu với cô, Diệp Giai Nhi lại chưa được ra khỏi cửa. Cô định về nhà.
Ngồi xe buýt mất một tiếng đồng hồ mới về đến bến xe. Cô bước xuống rồi đi về phía trước, lên một con dốc, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đen hàng hiệu ngồi bên bồn hoa, trên tay anh còn cầm một ly nước ấm, hẳn là bảo vệ đã đưa cho.
Xung quanh không có ai, anh ngồi ở bên cạnh bồn hoa, gió thổi làm mái tóc đen nhánh bay phất phơ, nhìn có vẻ rất bình thản, thong dong.