Trần Diễm An nói trúng chỗ đau: “Cho nên dừng lại thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, xem như là vì Huyên Huyên, cậu cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được…”
“Diễm An, ba của tớ chết rồi, con của tớ cũng chết rồi…” Cô đã khóc, khóc xé họng, khóc tới mức đứt từng khúc ruột, đau lòng tuyệt vọng, khóc rất thương tâm, khóc trong bất lực.
“Tớ biết, tớ đều biết.” Cô ta ôm lấy cô, đưa tay vỗ tay lưng của cô: “Nhưng cậu còn Huyên Huyên, còn bác gái, cậu vẫn phải vì bọn họ mà sống tiếp.”
Cô đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi nước mắt khô cạn mới dừng lại.
Nếu có thể, cô bằng lòng chết thay ba, chỉ cần ba có thể sống, cô làm gì cũng được!
Phát tiết mấy ngày, lại khóc một trận như vậy, cảm xúc của cô tóm lại có chuyển biến tốt, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đúng như những gì Trần Diễm An nói, cô không thể cứ tiếp tục như vậy, cô vẫn phải tiếp tục sống…
“Tớ không sao rồi, cậu về đi, ở bên tớ mấy ngày, Quý Hướng Không chắc có ý kiến rồi.” Cô dụi đôi mắt sưng đỏ.
Trần Diễm An lại vỗ nhẹ vào lưng của cô, gật đầu, hai ngày này cô ta có thể nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đỗ ở dưới lầu, cô ta nghĩ, đó chắc là Thẩm Hoài Dương…
Xe đỗ một lần là một đêm, cô ta có để ý, mỗi ngày khi trời sắp sáng, chiếc xe mới rời khỏi…
Huyên Huyên đi học rồi, Trần Diễm An cũng rời đi rồi, Diệp Giai Nhi vào phòng tắm, cô rửa mặt, tắm rửa, đánh răng, sửa soạn cho mình từ trong ra ngoài.
Sau đó, lại cầm ảnh của Diệp Đức Huy tới, nước mắt rơi xuống trên bồn, chảy xuống, hòa tan trong bồn nước rửa mặt.
Tay nhẹ nhàng vuốt vẻ gương mặt của Diệp Đức Huy, cô ôm trước ngực, cảm nhận sự ấm áp đó, cô quá lạnh, cần sưởi ấm trái tim.
Cô hy vọng ba có thể gọi cô một tiếng cô nhóc biết bao, nhưng cô biết, đó đã là chuyện không thể!
Sau đó cô đến cục cảnh sát, báo cảnh sát, cho lời khai về chuyện liên quan tới Thẩm Thiên Canh.
Nhưng cảnh sát lại nói với cô, phải thu thập chứng cứ trước, sau đó còn xác thực, sẽ nhanh chóng cho cô đáp án.
Thu thập chứng cứ, xác thực, cô chính là nhân chứng, cũng là người bị hại, bọn họ rốt cuộc là đang lấp liếm hay là đang nói thật?
Dù sao địa vị và quan vị của nhà họ Thẩm bày ở đó, Diệp Giai Nhi không tin cảnh sát, cô buộc phải nhanh chóng có được đáp án, mau chóng biết kết quả xử lý.
Không thể dựa vào cảnh sát, cô đương nhiên có cách của cô, cô đăng những chuyện này lên mạng, hơn nữa đã tìm luật sư, kiện Thẩm Thiên Canh ra tòa.
Cô không thể để ba, còn cả con cô chết uổng được, tóm lại phải có người trả giá cho hai sinh mạng!
Danh tiếng và uy vọng của nhà họ Thẩm ở thành phố S lớn cỡ nào thì hiệu quả của scandal nổ ra cũng lớn như vậy, đăng lên mạng không tới nửa ngày thì lên hotsearch, chuyện của Thẩm Thiên Canh ở thành phố S không ai không biết.
Chuyện của Thẩm Thiên Canh còn trở thành chuyện tán gẫu sau bữa giờ cơm nước, không ngờ, thật là không ngờ…
Do áp lực và phản kháng của người dân, bên trên không thể không phái người của Viện Kiểm Sát và người của cục cảnh sát đến bệnh viện, Thẩm Thiên Canh vừa làm phẫu thuật xong, còn ngồi trên xe lăn, Tô Tình đang đút cho ông ta ăn.