Ngoài ra còn có vấn đề của nguyên vật liệu, bây giờ đã phát hiện ra vấn đề, đương nhiên sẽ phải điều tra đến cùng.
Lâm Bối Vy đang xin nghỉ phép ở nước ngoài, còn về tin tức đương nhiên cô ta cũng biết được, giám đốc có gửi tin nhắn cho cô ta, đồng thời cũng gọi điện thoại cho cô ta.
Cô ta cũng không có ý định trở về, muốn tránh qua giống bão.
Vấn đề về mặt nguyên vật liệu, về cơn bản mỗi công ty kiến trúc đều có được một chút lợi ích từ đó, điều quan trọng là nhiều hay ít thôi.
Có một số người chỉ ăn một ít, nhưng có một số người lại ăn rất nhiều, lần này, cô ta và giám đốc làm có chút quá đáng.
Hai người cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để di cư, nhưng không ngờ công trình đột nhiên xuất hiện vấn đề, có người chết, cũng phát hiện ra sớm.
Đột nhiên hai cánh tay bị người khác giữ lại từ sau lưng, Lâm Bối Vy vẫn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí còn chưa quay đầu lại, đã bị người ra ép buộc kéo đi.
Trần Vu Nhất vẫn đang đợi, anh ta có chút hiếu kỳ, cái tên họ Hoắc kia rốt cuộc chống đỡ được bao lâu, Thân Nhã có thể chống đỡ được bao lâu?
Hai ngày hôm nay, tin tức ở thành phố S bị phóng đại ngày một nghiêm trọng, dường như tất cả mọi người đều chỉ trích người phụ trách công trình này.
Chỉ cần nghĩ đến Thân Nhã mang thai con cho tên họ Hoắc kia, cơn giận và ngọn lửa trong lòng anh ta lại không thể khống chế được.
Anh ta đợi, đợi cô đến.
Mấy ngày nay, giám đốc rất thấp thỏm, bất an, để Thân Nhã tiếp quản dự án giữa chừng, bây giờ anh ta có chút hối hận.
Sự phát triển của sự việc đã nằm ngoài dự liệu của anh ta, đây là điều mà anh ta ghét nhất, thêm hai ngày nữa, anh là có thể từ chức, rời đi, nhưng bây giờ…
Còn về Hoắc Đình Phong, điều duy nhất mà anh ta biết chính là anh có mối quan hệ rất tốt với người phụ trách, vì vậy vẫn luôn xu nịnh.
Lúc này, Thân Nhã đang bị rơi vào vòng xoáy như vậy, Hoắc Đình Phong rốt cuộc có bản lĩnh lớn như thế nào, vấn đề này, anh ta rất quan tâm, cũng rất để ý.
Buổi tối, Thân Nhã đã nấu xong bữa tối, đợi Hoắc Đình Phong trở về, đến hơn 6h, anh gọi điện thoại về nói tạm thời có việc, bảo cô không cần phải đợi.
Thân Nhã vẫn quyết định đợi, đợi từ 6h đến 8h, anh vẫn không có khả năng trở về, cô mới đi hâm nóng lại đồ ăn, tự mình ăn tối.
Đến tận 11h tối, anh vẫn chưa trở về, lại không chịu nổi cơn buồn ngủ kia, nên đã đi ngủ.
Một giờ sáng, Hoắc Đình Phong trở về, trên áo khoác đen có mùi rượu.
Đi vào phòng ngủ trước, nhìn thấy cô đã ngủ say, khóe miệng anh cong lên, ngón tay thon dài vén tóc những sợi tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tay, hôn cô một cái rồi đi vào phòng tắm.
Mọi thứ đang tiến triển nhanh hơn anh tưởng tượng, vì vậy, rất nhanh có thể kết thúc.
Chiếc áo khoác đen, áo sơ mi, ngay cả chiếc quần dài màu xám bạc trên người người đàn được cởi ra cũng được cởi ra, lộ ra đường nét cơ thể mạnh mẽ, hoàn mỹ, tráng kiện.
Cô ngủ rất say, Hoắc Đình Phong nằm bên cạnh, cô cũng không cảm nhận được, anh ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.