Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi dưới: “Cho dù anh ghê tởm em thế nào đi nữa, nhưng đứa trẻ là vô tội.”
Lúc này, Cảnh Hiên ngồi trên xe lăn luôn không lên tiếng, cẩn thận mở miệng: “Ba, ba có phải rất ghét con và mẹ không?”
Tô Chính Kiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt có tám phần giống mình của Cảnh Hiên.
Hốc mắt của cậu bé ươn ướt, rất yếu đuối.
Giống như một chú hươu bị thương, rất đáng thương.
Trái tim của anh dao động, giọng nói lạnh lùng: “Không phải.”
“Thật sao?”
“Ừ, đừng nghĩ linh tinh, đi ngủ đi.”
Cảnh Hiên túm góc áo của anh: “Ba, ba sẽ rời đi sao?”
“… Sẽ không.”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên yên tâm rồi.
Tuy Tô Chính Kiêu rất căm ghét cô, nhưng chỉ cần là chuyện anh hứa với Cảnh Hiên thì sẽ không nuốt lời.
Cuối cùng, cô đẩy Cảnh Hiên về phòng, đặt cậu bé lên giường.
“Mẹ, con hôm nay nhìn thấy em Vân Phi rồi, em ấy rất xinh xắn, trắng nõn, mềm mềm.” Tinh thần của Cảnh Hiên phấn khích.
Đường Tiểu Nhiên cố nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Vâng ạ, mẹ, mẹ và ba khi nào sinh thêm cho con một em gái?” Cậu ta mang vẻ mong chờ.
Động tác trên tay Đường Tiểu Nhiên hơi khựng lại.
“… Đợi có dịp.” Cô nói.
“Vâng ạ.”
Tuy Cảnh Hiên có hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến việc ba và mẹ sống cùng nhau thì lại rất vui.
…
Dỗ Cảnh Hiên xong, Đường Tiểu Nhiên trở về phòng.
Căn phòng không có bật đèn, một khoảng tối tăm.
Nhờ ánh trăng chiếu vào, cô lò mò nằm lên giường.
Tuy nhiên, một giây sau, người đàn ông lại lật người đè ở trên
“Tô Chính Kiêu, tối nay có thể đừng không, em có hơi không khỏe.” Hai tay cô chặn ở trước ngực.
“Ha, giả vờ cái gì? Đây không phải là mục đích cô kêu tôi ở lại hay sao? Chơi trò lạt mềm buộc chặt nhiều rồi, chỉ sẽ khiến người ta kinh tởm muốn ói, hiểu chứ?”
Anh đang cố ý phát tiết, không hề thương tiếc, động tác thô bạo.
Nước mắt của Đường Tiểu Nhiên chậc trào, cắn chặt môi dưới, lặng lẽ thừa nhận.
Ngày hôm sau.
Đường Tiểu Nhiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng.
Sau đó, lại gọi Cảnh Hiên dậy, sửa mặt, đánh răng.
Lúc ăn sáng, Cảnh Hiên nói: “Mẹ, ba còn chưa chưa dậy sao?”
“Ừ.”