Lúc này điện thoại chợt reo chuông, là Tô Hoài Giang gọi tới. Anh ta nghe máy, lửa giận trong lòng vẫn chưa tiêu tan nên tâm trạng không được tốt, lời nói có chút hung hăng!
Tô Hoài Giang bảo anh ta hỏi Hoắc Đình Phong thật sự không cần cô ấy đăng báo làm sáng tỏ sao?
Vừa nghe thấy vậy, Tô Chính Kiêu bừng bừng lửa giận, quát lớn lên, có phải em hận không thể cho cả thế giới biết hợp đồng hôn nhân của em không? Hoắc Đình Phong hiện giờ cũng càng ngày càng quá đáng!
Nghe vậy, Tô Hoài Giang lên tiếng giải thích, cũng không phải anh ấy muốn đăng báo giải thích mà là cô chủ động đề nghị, nhưng anh ấy đã từ chối.
Lửa giận ngày càng lớn, Tô Chính Kiêu mắng Tô Hoài Giang một trận, sau đó thẳng thừng ngắt điện thoại.
Anh ta còn tưởng là Hoắc Đình Phong gọi tới, không ngờ lại là em gái ruột mình gọi tới trước để đưa ra yêu cầu như vậy.
Anh ta hận sắt không thành thép! Còn có chút… xấu hổ.
Lúc này Hoắc Đình Phong đã thay đồ ngủ, áo ngủ lụa màu đen, dưới ánh đèn tỏa sáng, anh rót ly nước ấm, liếc nhìn Tô Chính Kiêu, không nói gì, cất bước quay lại phòng ngủ.
Ở bên kia.
Trần Vu Nhất đã về tới nhà họ Thẩm, đang xem báo cáo kết quả xét nghiệm.
Cát Mỹ Ngọc ngồi xuống ghế sô pha, bưng cho anh ta một bát canh gà rồi mở lời: “Vu Nhất, nhà họ Trần bắt buộc phải có người nối dõi, con cũng không thể không có con trai được.”
Ẩn ý của câu nói này đã quá rõ ràng, chính là bảo Trần Vu Nhất phải mau chóng sinh con trước khi tiến hành phẫu thuật.
Thật ra, nếu có thể sinh con sớm thì căn bệnh này cũng không có gì đáng ngại. Sau khi cắt bỏ vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng như bình thường.
“Hai ngày nữa con sẽ đến bệnh viện để kiểm tra, đợi sau khi có kết quả báo cáo rồi tính.” Trần Vu Nhất nói.
Cát Mỹ Ngọc gật đầu, thúc giục: “Vu Nhất, tốt nhất là nhanh lên, càng sớm càng tốt. Mẹ cũng tin tưởng tay nghề của bác sĩ Trương, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Trần Vu Nhất nhún vai, bày tỏ mình đã biết, khám tổng quát một lần nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cát Mỹ Ngọc khẽ thở dài, tự mình lẩm bẩm: “Nếu lúc trước đứa bé của Thân Nhã không bị sảy thì bây giờ cũng đã sinh rồi, không biết là con trai hay con gái nhỉ?”
Bà ta và Thân Nhã chung sống cũng khá hòa thuận, giữa hai người không có nhiều vấn đề hay mâu thuẫn gì giữa mẹ chồng nàng dâu.
Cát Mỹ Ngọc không đồng ý việc thụ tinh trong ống nghiệm. Việc này tồn tại rất nhiều rủi ro và nguy cơ thất bại.
Bây giờ bà ta chỉ muốn nắm chắc tuyệt đối, đứa trẻ không thể xảy ra vấn đề gì được. Nếu bây giờ còn có thể sinh thì đương nhiên phải sinh càng sớm càng tốt.
Nghe vậy, Trần Vu Nhất đột nhiên không có hứng thú ngồi tiếp nữa. Anh ta hỏi chuyện qua loa rồi ra ngoài tìm Quý Hướng Không uống rượu.
Kết quả kiểm tra của bệnh viên anh ta cũng nói cho Quý Hướng Không biết, Quý Hướng Không cũng cảm thấy không có gì, vẫn có thể sinh con mà không bị ảnh hưởng. Không có vấn đề gì lớn, cũng không nghiêm trọng, vẫn tốt hơn anh ta
Trần Vu Nhất nghe xong lập tức cười thầm, gọi thêm hai chai rượu, hai người lại bắt đầu uống.