Chắc chắn lúc nãy ở trong lòng anh, bộ dạng của cô vô cùng nhếch nhác, không ngờ cô lại tự cho rằng mình đang chất vấn anh.
Trong lòng cô rất ngột ngạt, nên đi tới bên cửa sổ, rồi mở cửa ra, gió lạnh thổi vào, làm gò má cô nhất thời lạnh đến tê tái.
Đều tại khoảng thời gian này trôi qua quá yên bình đẹp đẽ, làm cô mê muội đến tột đỉnh, không thể dứt ra được.
Thậm chí cô còn cảm thấy cuộc hôn nhân này không hề tồi tệ như cô nghĩ, ngược lại còn đẹp đẽ, vui vẻ như thế, nhưng mọi thứ…
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, rồi giọng nói trầm thấp đó vang vọng trong phòng: “Muộn thế này cô không chịu đi ngủ, lại đứng bên cửa sổ hóng gió lạnh, hay cô cảm thấy người cô rất khỏe mạnh?”
Diệp Giai Nhi thu hồi tâm tư bay bổng, rồi xoay người, hờ hững nhìn anh, cô đi tới bên giường, cầm chăn bông của mình lên.
Rồi cô xoay người, quay về bên sofa, trải chăn bông xong thì nằm xuống.
Thẩm Hoài Dương quấn khăn tắm ở bên hông, giọt nước trong suốt từ từ chảy xuống lồng ngực rắn chắc của anh, rồi biến mất ở trong khăn tắm.
Anh nhíu đôi mày kiếm, nhìn chằm chằm hành động của cô, trong lòng càng buồn bực hơn: “Vợ, đang làm gì đấy?”
“Bụng tôi hơi khó chịu, buổi tối thường phải đi vệ sinh, nên ngủ ở đây sẽ tốt hơn, tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Dứt lời, cô phớt lờ sắc mặt của người đàn ông, rồi chui vào trong chăn, cô quay lưng về phía giường, mặt hướng vào lưng sofa, để lại bóng lưng cho anh.
Một người ngủ trên giường, một người ngủ trên sofa nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa như thế.
Diệp Giai Nhi luôn duy trì tư thế đó, chẳng hề nhúc nhích, cô có thể cảm nhận được tầm mắt đang nhìn sau lưng mình, như muốn nhìn thủng một lỗ.
Nhưng cô mặc kệ, như chẳng cảm nhận được.
Giày vò cả đêm, đến khi trời đã gần sáng, cô mới không chịu được nữa, cuối cùng cũng mơ màng ngủ thiếp đi.
Dù là vậy, nhưng lúc người đàn ông thức dậy, cô vẫn biết rất rõ, nhưng lại cố ý nhắm mắt, không chịu mở ra.
Đợi anh rời đi rồi, Diệp Giai Nhi mới ngồi dậy từ trên sofa, xếp chăn gọn gàng, rồi thu dọn đồ đạc, định về nhà ở mấy ngày.
Một đêm trôi qua, tâm trạng cô vẫn rất rối bời, buồn bực, càng ngột ngạt không thể nói rõ.
Giờ vẫn còn quá sớm, nên người trong nhà họ Thẩm vẫn chưa thức giấc, cô đi thẳng ra ngoài rồi rời đi.
Thấy cô quay về, Quách Mỹ Ngọc nhíu mày hỏi: “Sao con lại về?”
Diệp Giai Nhi kiềm nén cảm xúc đã giày vò mình cả đêm, rồi mỉm cười đáp: “Mẹ không chào đón con đến thế à?”
“Không phải mẹ không chào đón, mà mấy ngày nữa là đến Tết rồi, sao con có thể về nhà vào lúc này?”
“Mẹ, mẹ trở nên mê tín như vậy hồi nào thế? Chuyện này có liên quan gì đâu?” Cô cực kỳ phản đối.
“Chuyện này không phải là mê tín hay không mê tín, mà là con về nhà mẹ đẻ vào lúc này, sẽ bị người khác lời ra tiếng vào, nói các con nảy sinh mâu thuẫn hay bị gì đó, còn nữa, chắc chắn mẹ chồng con sẽ không hài lòng, con hãy nghe lời mẹ, mau quay về đi, qua Tết rồi, con muốn ở lại mấy ngày, mẹ cũng không ngăn cản.”
Diệp Giai Nhi giữ vai bà, lên tiếng thương lượng: “Một đêm, con chỉ ở lại đây một đêm thôi, được không ạ?”