Anh cong môi miết vành tai cô trêu đùa, cô không nhịn được nhột, ngay lập tức cười khanh khách ra tiếng.
Hai người trải qua một buổi sáng vô cùng vui vẻ, tham gia tiệc đứng ở nhà ăn, sau đó Hoắc Đình Phong phải đi bố trí hội nghị hôm nay cho công ty, nói với cô chỉ hai tiếng là xong, dặn cô chờ ở khách sạn.
Thân Nhã cảm thấy nhàm chán vô cùng, hơn nữa cô lớn như vậy rồi, chẳng nhẽ còn bị lạc ở nước K này chắc?
Cô ngồi xe bus, đi vòng quanh nước K, đến những nơi bị hấp dẫn thì xuống xe, sau đó lại lên xe, cứ thế mà đi thăm thú nước K được kha khá nơi.
Lúc đi trên đường, cô nghe thấy mấy người phía sau bàn tán nói: “Nhà họ Hoắc xây ở chỗ đó đẹp thật.”
“Đương nhiên rồi, gia thế thuộc top ba nước K, chỗ ở kém sao được? Lộng lẫy thật đấy, không biết bên trong thế nào.”
“…”
Nghe được lời nói chuỵện như vậy, cô nhìn sang, tòa nhà đối diện bên ngoài cửa sổ, rất lớn, rất đẹp, còn có cảm giác thần bí khó nói thành lời.
Xuyên thấu qua song sắt có thể thấy rõ một loạt cột đỏ ngay ngắn chống đỡ biệt thự to lớn uy nghiêm, bên trong còn có đài phun nước, lộ ra vẻ tráng lệ huy hoàng.
Thân Nhã thu mắt lại, lại nghĩ đến ba mẹ anh, vẻ mặt lẫn ánh mắt đều hơi tối lại, so với Trần Vu Nhất, anh mới là danh gia vọng tộc chân chính.
Chênh lệch giữa cô và anh rất lớn, rất sâu, giống như khoảng cách giữa mây với bùn vậy.
Lúc Hoắc Đình Phong chuẩn bị chạy vào khách sạn thì đột ngột nhận được điện thoại của mẹ Hoắc, nói Tô Hoài Giang đột nhiên ngất xỉu phải vào bệnh viện.
Anh lập tức đổi hướng đi tới bệnh viện, xe chạy rất nhanh trên đường, không hề dừng lại.
Cả ba Hoắc, mẹ Hoắc và Tô Chính Kiêu đều đang ở đây.
Lúc đang ăn sáng, Tô Hoài Giang đột nhiên ngất xỉu, sau đó nhanh chóng được đưa vào viện.
Đứng ở một góc, Hoắc Đình Phong gọi điện cho Thân Nhã, trình bày sự thật rằng Tô Hoài Giang ngất xỉu, anh đang ở bệnh viện, có lẽ sẽ về hơi muộn.
Thân Nhã bảo không sao, cô sẽ đi chơi một mình, cô rất thích anh thẳng thắn như vậy, dù là chuyện gì cũng nói đúng sự thật.
Như vậy sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác an toàn tin tưởng, sẽ không suy đoán nghi ngờ lung tung.
Thời gian cấp cứu khá dài, lúc cửa phòng cấp cứu mở ra, tất cả mọi người vội tràn qua, hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ nói tuy đã cứu được nhưng tình trạng bệnh nhân rất nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu còn kéo dài như vậy thì tình huống sẽ ngày càng bất lợi, cũng khó giải quyết.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía Hoắc Đình Phong, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng.
Đương nhiên Hoắc Đình Phong cũng nhận ra, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo mắt: “Sao mọi người lại nhìn con như vậy?”
“Đình Phong, Hoài Giang nghe lời con nhất.” Lời này là mẹ Hoắc nói.
“Nhưng cũng có lúc cô ấy không nghe lời con, ví dụ như lần này…”
“Thế nên mọi người muốn con thuyết phục con bé, để con bé chấp nhận hóa trị, đồng ý phẫu thuật.”