Đường Tiểu Nhiên thuận tay cầm một cái áo khoác len đi ra ngoài cùng anh ta, cô muốn tiễn Lưu Canh Hoằng về.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, buổi tối về còn phải tham gia hai cuộc họp online, cho nên Tô Chính Kiêu lấy cặp sách của Cảnh Hiên, gọi Cảnh Hiên rồi cũng đi ra khỏi phòng.
Nơi cô ở không phải là chung cư cao cấp, mà giống như những khu ở của dân nghèo, không có thang máy, hành lang rất hẹp, đèn được lắp đặt trên hành lang cũng là loại điều khiển bằng âm thanh, lúc thì sáng lúc thì tối.
Lưu Canh Hoằng đi trước nhất, phía sau anh ta là Đường Tiểu Nhiên, theo sau đó là Cảnh Hiên và Tô Chính Kiêu.
Ánh đèn đột nhiên tối đi, chân Đường Tiểu Nhiên đúng lúc đạp vào khoảng không, một bên chân có vấn đề bất chợt đứng không vững, dưới chân lắc lư một cái, cả người liền ngã ra phía trước, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Nghe vậy, Lưu Canh Hoằng ở phía trước lập tức quay người muốn đưa tay đỡ lấy cô.
Tô Chính Kiêu đi ở cuối cùng, đương nhiên cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Thấy vậy, anh lập tức bước ra phía trước một bước dài, vượt qua Cảnh Hiên, đứng ở bên phải giữ cô lại.
Một giây sau, ánh đèn trên hành lang đã sáng lên, cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng hiện tại của mấy người bọn họ.
Tay Lưu Canh Hoằng đỡ bên trái cô, vừa vặn đặt ở bên hông, Tô Chính Kiêu thì đỡ bên phải, cũng đúng lúc đặt bên hông.
Vẫn là Tô Chính Kiêu bình tĩnh lên tiếng trước: “Buông tay ra.”
Lưu Canh Hoằng cúi đầu, anh ta cũng chú ý đến hành động của mình có chút đường đột.
Anh ta buông tay, nói với Đường Tiểu Nhiên: “Tôi xin lỗi.”
Đường Tiểu Nhiên biết là anh ta không cố ý, cô lắc đầu.
Ổn định cái chân bị cà nhắc, cô chậm rãi đứng vững.
Nhưng bàn tay của Tô Chính Kiêu đang ôm cô vẫn còn đang đặt ở bên hông cô.
Cô nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Buông tay ra.”
Tô Chính Kiêu nhìn cô một hồi lâu rồi mới thu tay lại.
Đối với người đàn ông kia thì bày ra vẻ mặt ôn hòa, vừa mới đối diện với mình thì người đầy lửa giận, cô giỏi lắm.
Đưa mắt nhìn Lưu Canh Hoằng lên xe rời đi, Đường Tiểu Nhiên vẫy vẫy tay với anh ta, còn căn dặn anh ta nhớ chú ý an toàn.
Sau đó, cô đi đến bên cạnh xe nhìn Cảnh Hiên: “Trong khoảng thời gian này con đừng có ăn kẹo nha, con đã bị sâu răng rồi, con trai không thể ăn nhiều kẹo như thế.”
Tô Chính Kiêu vẫn còn đang nhìn cô, ánh mắt nặng nề.
Anh thầm nghĩ có lẽ cô cũng sẽ nói với anh vài câu.
Cảnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ở ngoài lạnh lắm, mẹ đi về đi, con biết rồi ạ.”
Đường Tiểu Nhiên vẫn còn chưa đi, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện với Tô Chính Kiêu.