Đôi lông mày dài và hẹp của anh nhếch lên, trái tim anh như bị thứ gì đó nhẹ nhàng khuấy động, trở nên vô cùng mềm mại, anh lặng lẽ, dịu dàng mà nhìn họ.
Một lúc sau, thân hình mảnh khảnh của anh hơi cúi xuống, hai tay bế ngang lấy Diệp Giai Nhi lên, hành động nhẹ nhàng, vì sợ cô bị đánh thức.
Anh xoay người, đi lại ghế sofa, đặt cô xuống, lấy ra một chiếc chăn bông khác, đắp lên cho cô.
Từ đầu đến cuối, Diệp Giai Nhi chưa từng bị đánh thức, cô dường như thực sự rất buồn ngủ, bàn tay to lớn xương khớp rõ ràng lướt nhẹ qua những giọt nước mắt trên mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Thật là xấu. .… “
Trong ấn tượng của anh, anh chưa từng thấy cô khóc, đây là lần duy nhất và cũng là lần đầu tiên.
Huyên Huyên trên giường bệnh cũng đã ngủ say, chỉ là băng gạc trắng trên đầu nhỏ rất chói mắt, đầu ngón tay ấm áp xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Sáng hôm sau.
Diệp Giai Nhi mở mắt ra, nhìn thấy ghế sofa trước mặt, nhất thời xuất thần, sau đó tỉnh hồn lại.
Cơ thể cử động, cô nhanh chóng ngồi dậy từ trên sofa, trong phòng bệnh đã có hai y tá bận rộn tới lui, chỉ là giọng nói rất nhỏ.
Vén chăn bông trên người ra, Diệp Giai Nhi đi tới bên giường bệnh: “Có chuyện gì sao?”
“Không có, Huyên Huyên hồi phục rất nhanh, hơn nữa cũng không bị thương đến chỗ nào quan trọng, sẽ sớm được xuất viện thôi.”
“Vậy thì các cô đang làm gì vậy?” Diệp Giai Nhi khó hiểu mà nhìn hành động của họ.
“Khi anh Thẩm đi, có dặn phải đổi phòng bệnh.”
“Tại sao phải đổi phòng bệnh? Cái phòng bệnh này không phải rất tốt sao?”
“Chúng tôi cũng không biết, là anh Thẩm đã dặn, hơn nữa, anh Thẩm đã làm xong thủ tục chuyển phòng bệnh rồi, còn nữa, anh Thẩm cũng dặn trả lại tiền phí thuốc men mà trước đây cô Diệp đóng vào lại thẻ ngân hàng của cô rồi, nhờ cô Diệp để ý một chút…”
Nghe đến đây, Diệp Giai Nhi nhíu mày, anh hoàn lại toàn bộ tiền thuốc men đã đóng?
Kết quả, phòng được đổi từ tầng 3 lên tầng 5, so với phòng ở tầng 3, phòng ở tầng 5 sang trọng hơn, có TV, ghế sofa, thảm, cái gì cũng có, còn có một giường phụ nữa.
Huyên Huyên vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, hơn nữa còn có hai y tá ở trong phòng, vì vậy Diệp Giai Nhi cũng có thể yên tâm, đi đến phòng bệnh của Điền Quốc Gia.
Đẩy cửa phòng ra, cô mới biết nửa đêm qua Điền Quốc Gia đã tỉnh rồi.
Cả anh và Huyên Huyên đều bị thương trên đầu, lúc này trên đầu cũng quấn băng gạc trắng, vừa thấy cô bước vào thì liền hỏi: “Huyên Huyên đâu? Có bị thương gì không?”
“Con bé không sao, còn cậu thì sao, có bị thương ở đâu không, cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Yên tâm trở lại, ánh mắt của Điền Quốc Gia có chút tránh né, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành: “Không sao, tôi khỏe, không có bị thương ở đâu hết.”
Có một số chuyện, anh ta không định nói với cô …
Diệp Giai Nhi vẫn có chút không yên lòng, lại nói: “Tốt hơn hết tôi nên gọi bác sĩ trị liệu tới, để họ kiểm tra toàn thân lại.”
“Giai Nhi, thật sự không cần đâu, bác sĩ trị liệu mới kiểm tra qua, họ mới đi thôi.”
“Vậy cậu có muốn ăn gì không, bây giờ tôi đi mua cho cậu.”