Hoắc Vân Triệt liếm kẹo mút trong tay, nghiêng đầu nằm trên đùi cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô nói, bài hát này tên là sung sướng vô cùng, à, là sướng quá!”
Mặt Thân Nhã càng đen hơn: “…….”
Phần lý tưởng.
Một ngày nọ, rất nhiều đứa trẻ đến nhà họ Hoắc, chúng đều bằng tuổi với Hoắc Vân Triệt, một đám con nít nô đùa cực kỳ vui vẻ
Có đứa làm tướng quân, có đứa làm vệ sĩ, Hoắc Vân Triệt chơi tới mặt mũi lấm lem.
Khi Thân Nhã và Hoắc Đình Phong về nhà thì nhìn thấy con trai lấm lem như thổ phỉ.
Vừa nhìn thấy Hoắc Đình Phong, cậu liền vui mừng chạy đến, đôi tay nhỏ bẩn thỉu ôm lấy quần âu của Hoắc Đình Phong.
Thân Nhã muốn kéo con ra.
Nhưng Hoắc Đình Phong lại cười cười bế con lên, mặc kệ cậu con trai đang nhân cơ hội bôi bùn đất lên quần anh, hơn nữa còn rất dịu dàng lau đất trên mặt con: “Đang chơi gì đấy?”
“Chơi tướng quân anh hùng và đại vương sơn trại ạ.” Hai lòng bàn tay của cậu cũng đen nhẻm.
Thân Nhã thích thú, càng nhìn con cô càng cảm thấy thằng bé anh tuấn ngời ngời, vừa khí chất vừa đẹp trai, cô nói: “Vậy con trai mẹ chắc chắc là anh hùng tái thế, tướng quân rồi!”
Hoắc Vân Triệt lắc đầu như trống bỏi, cậu ưỡn ngực: “Không! Con không thích làm tướng quân, con thích làm đại vương sơn trại cơ. Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, ai muốn đi qua thì phải để lại lộ phí! Ăn uống nhậu nhẹt thoải mái, còn có một đám vợ nhỏ! Hahaha, sướng!”
Thân Nhã: “……”
Hoắc Đình Phong: “……”
Thân Nhã muốn khóc luôn, không biết thằng nhóc này giống ai nữa.
Hoắc Đình Phong cũng bất lực cau mày, chẳng lẽ lúc nhỏ anh cũng nghịch như thế sao?
Phần trưởng thành.
Lúc 4 tuổi, Hoắc Vân Triệt đã không còn nghịch ngơm như lúc nhỏ nữa, hơi trầm ổn, cứ như ông cụ non.
Thân Nhã than vãn với Hoắc Đình Phong: “Em nhớ khi thằng bé còn nhỏ quá, vui vẻ và thú vị biết bao, bây giờ cứ như phiên bản nhỏ của anh ấy, quá chững chạc rồi!”
“Chắc là vì trưởng thành sớm.” Hoắc Đình Phong thấy cũng tốt.
“Anh thấy đâu là trưởng thành sớm sao? Nhưng thằng bé con giữa nó và chúng ta có khoảng cách thế hệ. Mới 5 tuổi mà đã có khoảng cách thế hệ, đến khi mười lăm tuổi, cái khoảng cách này chắc bằng hai con sông luôn quá.”
Thân Nhã vô lực: “Em nói với con lúc trước con đáng yêu biết bao nhiêu, khiến mọi người yêu thích biết bao nhiêu, thằng bé lại nói, lúc đó quá ngốc rồi!”
“Em nghĩ nhiều rồi….” Thời gian trôi qua, Hoắc Đình Phong càng trở nên nam tính quyến rũ, đầu lưỡi nóng bỏng của anh lướt qua dái tai cô.
Anh ôm cô lên lầu.
Một bên khác.
Các bạn đang thảo luận trẻ con được sinh ra như thế nào, chỉ có Hoắc Vân Triệt mặc áo gió, bình thản xem truyện tranh, như tiểu hoàng tử trong truyện cổ tích.