…
Sáng sớm hôm sau.
Thân Nhã tỉnh dậy đối diện với biển xanh biếc, cảnh sắc rất đẹp, lại không thể xua đi chút nào u ám trong đáy lòng cô.
Ý thức cô quay lại, đây không phải căn hộ của cô!
Vội vàng đi ra, trên sofa lầu một, người đàn ông đang đọc báo, khí chất vô cùng xuất chúng, ưu nhã tôn quý.
Chuyện tối qua cô không nhớ được nhiều, cô đứng vững vàng, cảm ơn: “Cảm ơn anh tối qua đã chứa chấp tôi, làm phiền anh rồi.”
“Ừ…” Hoắc Đình Phong đặt báo xuống, không nhắc tới những chuyện tối qua của cô: “Muốn uống nước trái cây hay sữa đậu nành?”
Thân Nhã lắc đầu, cô không muốn uống gì cả, không uống nỗi, cô cảm thấy dạ dày chướng.
“Ở đây có báo, tôi nghĩ em nên đọc xem…” Hoắc Đình Phong khẽ nghiêng người, đưa báo sang.
Tin tức đầu đề là chuyện của cô và Trần Vu Nhất, có hình cô bạt tai Trần Vu Nhất ngay trước mặt mọi người ở cửa bệnh viện, còn có hình Trần Diễm An đánh Lâm Nam Kiều ở phòng bệnh…
Chuyện hôm qua, náo loạn rất lớn…
Lớn thì lớn đi, cô không quan tâm, cũng chả để ý, điều duy nhất cô không thích chính là người khác thảo luận, bàn tán ồn ào cuộc hôn nhân của mình.
Nhưng rõ ràng, miệng và suy nghĩ của người khác, cô không thể ngăn cản.
Tình cảm bảy năm, sớm chiều chung đụng bảy năm, cô không thể hoàn toàn nắm giữ trái tìm chồng mình, sao có thể quản được người khác? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Đình Phong cầm áo khoác: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến, cùng đi sao?”
Cô gật đầu, tùy tiện vứt tờ báo lên bàn, theo phía sau anh, cả đường cô đều im lặng, khoảng thời gian này, cô ngày càng im lặng.
Hoắc Đình Phong cũng không lên tiếng, trong xe luôn duy trí im lặng.
Dù không nói chuyện, nhưng hơi thở hoocmon nam tính tản ra từ người anh vẫn quá mãnh liệt khiến cô cảm thấy có chút căng thẳng.
“Cho tôi xuống nút giao phía trước đi…” Thân Nhã vươn tay chỉ nút giao trước mặt
Hoắc Đình Phong khẽ nhướn mày, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, giọng nói bật khỏi đôi môi mỏng, quả nhiên lúc tỉnh táo và lúc uống rượu như hai người khác biệt: “Ừ…”
Xe dừng lại, cô bước xuống, chân thành cảm ơn anh: “Thật sự rất cảm ơn anh! Tối qua tôi hẳn không nói gì không nên nói đi?”
Cô biết mình uống say, nhưng về phần say xong làm gì, cô không nhớ rõ.
“Đã nói…” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô chăm chú, đen như mực, có chút xao động lập lòe: “Em mê hoặc tôi, muốn ngủ tôi…”
Thân Nhã ngây người tại chỗ, cô không biết mình lại nói ra những lời như vậy.
Nói ra những lời như vậy với kiểu đàn ông này, cô cảm thấy đối với anh mà nói là vấy bẩn, liền áy náy:” Xin lỗi!”
“Không sao, tối qua tôi đã uyển chuyển cự tuyệt…” Hoắc Đình Phong khẽ híp mắt: “Tôi nói em bây giờ mang thai, sẽ động thai…”