Triều Dương Thủy Hiên đúng như tên gọi là được xây dựng trên nước, trong một hồ nước lớn còn có cây lau sậy đung đua trước gió, cảnh đẹp đến nao lòng.
Hoa bách hợp trắng đan xen hoa hồng đỏ, trên con đường gỗ của Thủy Hiên được rải đầy cánh hoa từ đầu tới cuối.
Khách khứa đều đã ngồi vào chỗ, Trần Diễm An nhìn khung cảnh xung quanh, tấm tắc nói: “Cậu cả Thẩm quả nhiên lãng mạn!”
“Lại không à, Triều Dương Thủy Hiên này mới xây xong, bao nhiêu người nghe tên cũng không thể tới xem thử, anh ta vậy mà tổ chức hôn lễ ở đây!” Thân Nhã cũng đang xuýt xoa cảm thán.
“Nhìn cảnh tượng bọn họ kết hôn, rồi nghĩ lại lúc đó của mình, ài, khác một trời một vực!” Khách sạn quả nhiên không có chút tình thú gì cả.
Thân Nhã mỉm cười, không lên tiếng, mắt nhìn xung quanh, khách cũng đã tới đủ, ngồi vào chỗ, vài phút nữa chính là giờ lành rồi.
Thẩm Hoài Dương đi ra trước, anh mặc sơ mi trắng, vest đen, áo gi lê đen, bên ngoài là chiếc áo vest cùng màu, anh mặc vest chỉnh tề, đẹp trai mà ưu nhã, gương mặt sáng bừng, càng tăng thêm khí chất ngời ngời, thu hút ánh mắt của người khác.
Có không ít phóng viên ở đây, họ đều đang điên cuồng chụp ảnh, ánh đèn chớp nháy màu trắng từ đầu tới cuối không có lúc nào dừng, khiến người ta chói mắt không mở mắt ra được, cả hôn lễ đều được phát trực tiếp từ đầu đến cuối.
Các nhà đài của thành phố S đều đang phát sóng hôn lễ hoành tráng này, ngay cả TV ngoài trời ở quảng trường cũng đang phát trực tiếp.
Trong đó, có không ít chính khách danh lưu, còn có không ít các ông trùm của thương giới, tất cả đều là nhân vật có máu mặt của thành phố S.
Tuy Thẩm Thiên Canh đã vào tù, Tô Tình cũng vào tù, nhà họ Thẩm quả thật phủ một lớp đen, nhưng năng lực của hai anh em nhà họ Thẩm lại không có ai dám nghi ngờ.
Công ty số 1 số 2 ở thành phố S đều do hai anh em lần lượt sáng lập, ngoài điều này, công ty của Thẩm Hoài Dương đã rải rác ở Nhật, Hàn, quy mô càng lúc càng lớn, thật đúng là ông trùm thật sự, ai lại dám đắc tội với anh chứ?
Còn những chuyện lùm xùm của nhà họ Thẩm, lúc đầu có rất nhiều lời rì rầm bàn tán, nhưng thời gian trôi qua, có người đã quên, thỉnh thoảng khi nhớ tới cũng chỉ cảm thán vài câu.
Cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt sâu thẳm lại dịu dàng của anh nhìn chằm chằm về một nơi.
“Nhìn kìa, cậu cả Thẩm lúc này đã nôn nóng nhìn giờ rồi, quả nhiên là muốn lấy vợ lắm rồi.” Trần Diễm An chọc.
Thân Nhã nghĩ, đi vòng lâu như vậy, Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng có thể hạnh phúc rồi, tuy đã trải qua không ít đau khổ và thử thách, nhưng cũng là chuyện tốt.
Tình yêu cần trải qua gian khổ, qua muôn ngàn thử thách, đây mới là tình yêu thật sự.
Giai Nhi và anh gặp nhau trong hôn lễ của cô ta, không ngờ, hôn lễ của mình ngược lại cũng thúc đẩy hạnh phúc của bạn thân, đây cũng là duyên phận, chuyện tốt.
Sau đó, một bóng người màu trắng từ bên kia từ từ đi tới, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
Diệp Giai Nhi mặc váy cưới trắng, tà váy trắng được may xếp thành vô số nếp gấp, một lớp vải voan nhẹ được phủ lên tạo độ xếp li, đường ren cách điệu trên cổ tay càng tôn lên vẻ nữ tính, trên vờ vai trắng ngần điểm xuyết những bông hoa hồng trắng nối thành hình xoắn ốc, cắt may khéo léo, phô diễn hoàn hảo vòng eo mảnh mai của cô, tà váy bồng bềnh khiến cô giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, ưu nhã mà xinh đẹp.