Cười híp mắt như vầng trăng, Huyên Huyên lại cúi đầu, vui vẻ ăn.
Lặng lẽ nhìn một màn đó vào đáy mắt, Thẩm Hoài Dương bị phớt lờ như vậy, bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong lòng chẳng biết thế nào lại không có tư vị gì.
Diệp Giai Nhi không nhìn Thẩm Hoài Dương lấy một cái, chỉ cúi đầu, tự uống canh.
Từ đầu tới cuối, sự hoảng loạn trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến, vẫn có chút cố kỵ, có chút lo lắng, lo lắng Thẩm Hoài Dương sẽ nổi lên nghi ngờ.
Thân thể khẽ cử động, lúc cảm thấy dòng nhiệt ấm áp đó không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, Diệp Giai Nhi khẽ cắn răng, lại đến vào lúc này!
Nếu cứ ngồi ở đây không đi, vậy chỉ sẽ càng chảy càng nhiều, hơn nữa, cô còn mặc quần áo màu nhạt, cuối cùng cũng không có cách nào thu dọn.
Nhưng mà, lúc này đây, nói không chừng quần đã thấm máu rồi, cắn răng, cô kiên trì đứng dậy khỏi ghế, không nhìn mấy người, mà là có chút không tự nhiên đi ra ngoài phòng bao.
Thẩm Trạch Hy đang chơi game cùng Huyên Huyên, cho nên không để ý tới, nhưng đôi mắt Thẩm Hoài Dương lại nhìn rõ ràng.
Giây lát sau, thân thể thon dài của anh từ trên ghế đứng dậy, không nói lời nào, cũng đi thẳng ra ngoài phòng bao.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Thẩm Trạch Hy lúc này ngẩng đầu lên.
“Nhận cuộc điện thoại…” Anh giơ giơ điện thoại trong tay, lặng lẽ ra khỏi phòng bao.
Bước nhanh về phía nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi cởi quần xuống, quả nhiên, chỗ đó đã dính một chút, hơn nữa, còn ở ngay vị trí ấy, căn bản không cách nào rửa sạch.
Nhưng mà, những chuyện này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trong túi của cô không mang theo băng vệ sinh, vậy cũng thôi đi, ngay cả giấy vệ sinh cũng không có, giờ làm sao đây?
Bình thường đều là trễ ba bốn ngày, lần này, lại trước một tuần, cô căn bản không chuẩn bị.
Lúc này, ngay cả giấy vệ sinh trong toilet cũng bị xé sạch sẽ, ngồi trên bồn cầu, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy hôm nay vô cùng xui xẻo.
Tất cả mọi chuyện bất hạnh, như đều gặp phải cùng lúc.
Khẽ thở dài một tiếng, cô nhất thời lại có chút không biết làm sao, phương pháp duy nhất cũng chỉ có gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy trước, kêu anh ta giúp cô đi mua một gói băng vệ sinh.
Mặc dù mất mặt, nhưng cô cũng không còn cách nào khác… Lấy điện thoại ra khỏi túi, lúc cô chuẩn bị bấm gọi, giọng nam trầm thấp bỗng vang lên trong nhà vệ sinh, gọi cả tên cả họ cô: “Diệp Giai Nhi!”
Nghe vậy, cô không nhịn được khẽ run lên, đó rõ ràng là giọng Thẩm Hoài Dương, nhưng mà, tại sao anh lại xuất hiện ở nhà vệ sinh nữ?
Cô cau mày, không lên tiếng, tuy nhiên, Thẩm Hoài Dương rõ ràng có chút không kiên nhẫn: “Mở miệng, có còn cần băng vệ sinh không?”
Nghe thấy ba chữ băng vệ sinh, Diệp Giai Nhi khẽ do dự giây lát, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Cần!”
“Phòng vệ sinh thứ mấy?” Giọng nói ấy lại trầm đi.
“Anh để xuống đất rồi ra ngoài, tự tôi sẽ ra lấy.” Giọng cô lành lạnh, chỉ là có chút quẫn bách khẽ cắn răng, nhưng sự quẫn bách đó không thể hiện trước mặt anh.
Tiếp đó là tiếng đồ đặt xuống đất, sau đó, Thẩm Hoài Dương lại mở miệng, ý tứ sâu xa: “Đợi cô Diệp ra ngoài, chúng ta có chút chuyện, cần phải trao đổi thật kỹ…”
Nghe vậy, bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Diệp Giai Nhi không nhịn được khẽ run.
Không có lý do gì, những lời anh nói khiến trong lòng cô mơ hồ hiện lên chút bất an.