Thẩm Trạch Hy không nhịn được mà cảm thấy có hơi buồn cười, khuỵu người xuống, nhìn cô bé: “Cháu thở dài cái gì?”
“Đàn ông đều không đáng tin, cháu vì ba mà lo lắng đau lòng lâu như vậy, nhưng chuyện đầu tiên ba tỉnh lại lại không phải ôm cháu, hôn cháu, vậy mà đi tạo màn lãng mạn với mẹ, thật khiến cháu tổn thương.”
Tiểu quỷ như này, Thẩm Trạch Hy càng nhìn càng thích, ôm lấy cô bé, hôn lên gương mặt mịn màng của cô bé.
Chưa hết, cậu lại xoay người, liếc nhìn cô đứng trong những cánh hoa hồng, đáy mắt và khóe miệng có hơi cay đắng.
Có những lúc không thể không tin câu nói đó, không phải là của bạn, cuối cùng sẽ không phải là của bạn, nếu là của bạn, không ai lấy đi được, thứ không thuộc về bạn, có cướp cũng không cướp được.
Cậu quen cô trước anh cả, nhưng cuối cùng không có duyên phận với cô.
“Haizz…” Thở dài một tiếng, tuyệt nhiên quay người, Thẩm Trạch Hy hoàn toàn buông xuống phần tình cảm chôn trong đáy lòng, từ giờ trở đi, cô chỉ là chị dâu của cậu.
Cô và anh cả dây dưa lâu như vậy, chứng tỏ giữa hai người có duyên có phận, mà cô và cậu là có duyên không phận…
Buổi tối, Thẩm Hoài Dương lái xe chở cô đến bờ hồ của thành phố S.
Thời tiết đã rất lạnh rồi, cho nên buổi tối rất ít người, gần như không có ai, mặt hồ trong màn đêm lấp lánh ánh đèn phản chiếu, gợn sóng lăn tăn trước làn gió lạnh.
Hai tay nắm chặt nhau, nhưng đều không lên tiếng, duy trì sự tĩnh lặng đó, đầu của Diệp Giai Nhi dựa vào vai của anh, từng bước từng bước cùng anh đi về phía trước.
Bầu không khí như này rất yên tĩnh, lại rất đẹp, cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần yên lặng cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu này.
Không lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng của hai người, có thể cảm nhận được sự tuyệt vời của sự tĩnh lặng, thậm chí cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và dịu dàng.
Đi một vòng hồ thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Trạch Hy: “Con gái của anh hỏi hai người khi nào về?”
Diệp Giai Nhi cầm lấy điện thoại, đáp: “Hai đứa có muốn thứ gì muốn ăn không? Chị về sẽ mua cho hai đứa.”
“Con gái của chị nói muốn ăn bánh kem matcha, em không cần cái gì cả, làm ơn có thể về mau mau được không? Con bé bây giờ đang làm loạn trên người em.” Thẩm Trạch Hy hô to, cũng không biết Huyên Huyên ở đầu bên kia làm gì với cậu rồi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng không đi tiếp nữa, trên đường thì mua bánh kem, còn mua một ít đồ ăn tối, sau đó hai người về nhà họ Thẩm.
Huyên Huyên quả thật đang làm loạn, cầm bút màu, vẽ linh tinh lên mặt Thẩm Trạch Hy, cũng không biết vẽ chó hay heo, cả gương mặt đẹp trai không nhìn ra cái gì cả.
Thẩm Hoài Dương ôm lấy Huyên Huyên, để cô bé ngồi trên đùi: “Sao lại nghịch như vậy, hửm?”
“Không ai chơi với con, chỉ có chú út chơi với con.” Huyên Huyên bất mãn dẩu môi.
“Mẹ con đã mua bánh kem cho con, mau đi ăn bánh kem.” Vỗ hai cái vào mông cô bé, trong giọng nói trầm thấp của anh tràn ngập sự cưng chiều.
Cả ngày hôm nay cô bé cũng điên đủ rồi, sau khi ăn xong bánh kem không bao lâu thì buồn ngủ, Thẩm Hoài Dương ôm cô bé vào lòng, bàn tay lớn vuốt ve gương mặt mềm mại của cô bé.