Hoắc Đình Phong nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô, bên môi là ý cười: “Thế này tính là anh cho em niềm vui bất ngờ hay em cho anh niềm vui bất ngờ nhỉ?”
Thân Nhã hoàn hồn, hai má ửng đỏ, không cần nghĩ cũng biết hình tượng cô bây giờ chẳng ra gì cả.
Hoắc Đình Phong như nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô, cười nói: “Anh thích em thế này, trông rất tự nhiên, thoải mái, còn gợi cảm nữa. Dáng vẻ nào của em anh cũng thích cả. Thậm chí anh còn suy nghĩ rốt cuộc em có bao nhiêu mặt mà anh không biết. Anh không thể chờ được đến khi mình phát hiện ra…”
Thân Nhã càng cảm thấy hai má nóng bừng, dời đề tài hỏi: “Sao anh đến sớm thế?”
Đôi mắt Hoắc Đình Phong đen thăm thẳm, bình tĩnh thốt ra ba chữ: “Anh nhớ em…”
Mặc dù đã đè nén nhưng tim Thân Nhã vẫn không nhịn được mà nảy lên thình thịch từng hồi. Anh nói chuyện lúc nào cũng như đang tán tỉnh vậy.
Anh vươn tay trái ôm cô vào lòng thật chặt, sau đó thì thầm: “Thay quần áo đi, hôm nay anh dẫn em đi hẹn hò…”
Cô thay quần áo, đánh răng rửa mặt, sau đó lập tức ngồi vào xe anh.
Thật ra hai ngày không gặp cô cũng nhớ anh lắm, oán hận trong lòng cũng bị sự dịu dàng của anh xoa dịu, dần dần tan biến.
Trước kia, khi hẹn hò với Trần Vu Nhất thường đến mấy nơi có cảm giác và tương đối kích thích.
Mà lần này Hoắc Đình Phong lại đưa cô đi suối nước nóng, có nhân viên công tác mát xa, cô thoải mái đến mức như muốn cuộn người lại.
Đàn ông trưởng thành và đàn ông bình thường đúng là khác nhau, càng có thể khiến người ta cảm thấy sự khác biệt. Sau khi mát xa trong suối nước nóng, anh đưa cô đến sân trượt tuyết.
Sân trượt tuyết lớn cực kỳ, còn có cáp treo trên không, Thân Nhã muốn ngồi, Hoắc Đình Phong khẽ cười rồi đồng ý.
Xung quanh cáp treo là khoảng không, từ từ lên cao, Thân Nhã hơi hồi hộp, cô có chứng sợ độ cao nhẹ.
Lên tới độ cao nhất định, cô hoảng hốt nhắm mắt lại, sợ đến mức không dám mở ra. Lúc này, hơi thở ấm áp nam tính lại ùa vào xoang mũi, anh kề tai cô thì thầm: “Tay anh ngay cạnh em đây…”
Thân Nhã vô thức bắt lấy bả vai rắn chắc đầy sức mạnh của anh, áo khoác dài ấm áp trấn an cô rất nhiều, cũng không quá sợ nữa.
Anh vẫn kề tai cô thì thầm: “Mở mắt ra đi.”
“Không đâu… em sợ…” Cô ăn ngay nói thật.
“Anh sẽ ôm em, không để em cảm thấy sợ đâu. Có anh ở đây em không cần sợ. Can đảm lên, cảnh trước mắt rất đẹp, chỉ cần em dũng cảm hơn một chút thôi. Nỗi sợ và sự e dè sẽ khiến em bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp ngay trước mắt. Tin anh một lần…”
Lời của anh như có loại ma lực nào đó khiến lòng người yên ổn hẳn. Cô thử he hé mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở choàng mắt ra.
Như anh đã nói, cảnh tượng trước mắt thật đẹp, tuyết còn đang rơi, dưới chân trắng xóa một mảnh, óng ánh dải bạc.
Ngồi trên độ cao thế này tựa như cách bầu trời rất gần, bông tuyết lả tả từ trên rơi xuống, tiến vào cổ áo của cô, lành lạnh.
Bàn tay to lớn ấm áp của Hoắc Đình Phong nắm lấy tay cô, kéo vào túi áo khoác của mình, sưởi tay cho cô.
Tuy rằng cao như vậy nhưng dường như không còn đáng sợ thế nữa. Cô xoay người nhìn anh, nụ cười tươi sáng nhẹ nhàng: “Hình như… chẳng đáng sợ lắm nhỉ?”
“Ừ, nói thật anh nghe, hai ngày nay em có nhớ anh không?” Anh hỏi.
Thân Nhã không trả lời.