Làm sao Quách Mỹ Ngọc không biết được cô đang làm gì chứ, vừa mắng bạch nhãn lang, vừa mắng Thẩm Hoài Dương như là hồ ly tinh câu mất hồn phách cô đi.
“Nhìn mắt mũi miệng của cậu ta đi, không phải hồ ly tinh thì là cái gì chứ? Nếu như không phải là hồ ly tinh thì sao có thể câu mất hồn phách của con đi?”
Thẩm Hoài Dương là hồ ly tinh…
Nước bọt ở trong miệng Diệp Giai Nhi thiếu chút nữa là đã phun lên trên gương mặt tuấn tú của hồ ly tinh rồi, cái từ này mà mẹ cũng có thể nghĩ ra nữa.
Ở một bên khác.
Có một đống thông tin được gửi cho Tô Tình, bà ta nắm ly thủy tinh trong suốt ở trong tay, bà đã theo dõi tin tức bí mật của Thẩm Thiên Canh ở huyện Thiểm trong vài năm qua, kể cả sau khi trở lại thành phố S.
Khi thấy được một thông tin trong số đó, mắt bà ta nhịn không được mà mở to.
Diệp Giai Nhi lại là con gái ruột của Dương Tuyết.
Bà ta cắn răng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, điều tra rất rõ ràng, tuyệt đối không có sai lầm.
Bà ta căn bản không điều tra ra tin tức tiêu cực của Thẩm Thiên Canh trong mấy năm ông ta ở huyện Thiểm, bà ta cũng đã đoán là sẽ không điều tra ra được, ông ta làm việc rất cẩn thận, sao có thể để lại điểm yếu cho người ta thăm dò được chứ?
Mà thông tin liên quan đến Dương Tuyết và Diệp Giai Nhi thì là gần đây, hiển nhiên ông ta không có ý muốn che giấu.
Bà ta dám đoán chắc lần này Thẩm Thiên Canh vượt quá giới hạn, tuyệt nhiên không phải là lần đầu tiên, chắc chắn không phải là như vậy, nói không chừng ông ta và Dương Tuyết đã ở bên nhau nhiều năm rồi.
Bà ta chắc chắn sẽ không để cho hai người sống thoải mái.
Thẩm Thiên Canh lừa gạt bà ta biết bao năm, mấy năm nay bà ta vẫn luôn tin tưởng ông ta, ông ta lại sớm làm loạn ở sau lưng mình.
Lồng ngực tức giận phập phồng mãnh liệt, Tô Tình bất giác siết chặt tài liệu ở trong tay, sức lực rất lớn, khớp xương đã trắng bệch.
Bà ba tự trách mình ngốc, Thẩm Thiên Canh ở huyện Thiểm đã hơn một năm rồi, số lần trở về nhà chính nhà họ Thẩm có thể đếm trên đầu ngón tay, lý do đơn giản là do bận rộn, nhưng cho dù có bận rộn đi nữa thì ai có thể bận như ông ta được chứ.
Chỉ sợ là những lúc rảnh rỗi thì đều bận bầu bạn với con tiện nhân Dương Tuyết. Bà ta đề nghị mình đến huyện Thiểm để thăm ông ta, nhưng mà ông ta luôn có ngàn vạn lý do để từ chối bà ta một cách nhã nhặn, những lý do như là quan tâm mình. Lúc này nhớ lại, nó trở nên buồn nôn và vô liêm sỉ như thế.
Nếu như có thể để cho bọn họ tốt hơn, vậy thì hai chữ Tô Tình này sẽ viết ngược lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời dần dần sang thu, thời tiết cũng xảy ra thay đổi vô cùng lớn, gió thu lạnh thấu xương, những cơn mưa to như không ngừng trút nước.
Bình thường thời tiết như vậy thích hợp nhất là để đi ngủ.
Ba người ở chung cư vẫn còn chưa thức dậy, Thẩm Hoài Dương ngủ ở bên trái, Huyên Huyên nằm ở chính giữa, mà Diệp Giai Nhi thì ngủ ở bên phải, lúc này đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi.
Thói quen ngủ của Huyên Huyên không tốt, thân thể nhỏ bé không ngừng vùng vẫy lung tung, chân khoác lên trên gương mặt của Thẩm Hoài Dương, cái đầu nhỏ thì gối lên trên bụng Diệp Giai Nhi.
Bụng bị đè bị ép, cảm giác ngạt thở làm cho cô khó chịu nhíu mày, mắt từ từ mở ra một khe hở, thuận tay cầm lấy điện thoại trên đầu tủ. Sau khi nhìn thấy thời gian, cô liền ngồi phắt người dậy, bất tri bất giác là đã sắp đến chín giờ rồi.