Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1497


“Cơ thể là của em, cần cái gì hoặc không cần cái gì trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết, nếu anh là vì em nhảy xuống nước giúp anh nhặt chiếc vòng tay mới kiên trì như vậy, vậy thì không cần! Hôm nay ở khu vui chơi anh cũng giúp em xả giận, bây giờ giữa chúng ta xí xóa, không ai nợ ai nữa!”


Hôm nay cô quả thật to gan rồi, bật lại, phản bác, những gì nên làm hoặc không nên làm, cô đều làm hết rồi.”


Anh lúc đầu giúp cô trút giận, hoàn toàn không hề do dự, là một loại bản năng!


Hai người xí xóa, không ai nợ ai, ha ha…


Đôi mắt đen láy nhìn cô đầy sắc bén, lấp lòe ngọn lửa u tối, lồng ngực của Tô Chính Kiêu phập phồng, liên tiếp nói chữ được: “Thì ra là tôi ở đây rỗi hơi lo chuyện bao đồng! Xí xóa? Ha ha, khi cô kinh tởm bò lên giường của cô thì đã mãi mãi không xóa được rồi!”


Vừa dứt lời, anh xoay người, trực tiếp quăng áo khoác trong tay cho Bạch Tình, rời đi.


Thấy vậy, Bạch Tình đi sát theo sau, cầm áo khoác của mình rồi mặc vào.


Vì vậy, chỉ còn lại cô và Cảnh Hiên.


Hoàn toàn nằm trong dự liệu.


Tô Chính Kiêu chưa bao giờ sẽ xót cô và Cảnh Hiên.


Hôm nay, cô còn tưởng sẽ có thay đổi, thì ra, vẫn là cô nghĩ nhiều rồi.


Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.


Cho dù mặc kệ sống chết của cô, lẽ nào, sống chết của con trai mình cũng không quan tâm sao?


Muộn như vậy, không lo lắng Cảnh Hiên sẽ bị cảm sao?


Sắc mặt của Đường Tiểu Nhiên trở nên thâm trầm, cô ho nhẹ, nắm tay của Cảnh Hiên đi về phía ngược lại.


Cảnh Hiên đi có hơi chậm.


Lòng bàn tay của cậu bé đau, cậu bé đi bằng mũi chân.


Quay đầu lại liếc nhìn về phía Tô Chính Kiêu rời đi, ba không thể cho mẹ ngồi xe sao?


Quần áo đã ướt rồi, mẹ sẽ bị cảm.


Cảm nhận được bước chân không lưu loát của cậu bé, Đường Tiểu Nhiên dừng bước chân, bao bọc chặt cậu bé ở trong chiếc áo vest, sau đó bế lên.


Cảnh Hiên giãy dụa: “Mẹ, con có thể tự đi.”


“Người ướt rồi, nhưng mẹ còn sức, cố gắng đừng để bản thân chạm vào mẹ.” Đường Tiểu Nhiên nói.


Quần áo trên người cô rất ướt, cũng trở nên rất nặng, trong giày cũng đều là nước, chân bên cao bên thấp, đi lại càng không tiện.


Công viên rất lớn, ra khỏi công viên thì Đường Tiểu Nhiên đã hết sức.


Muốn vẫy taxi, nhưng người ngợm cô nhếch nhác như này, thiết nghĩ tài xế cũng sẽ không muốn chở.


Đi tới trạm xe bus thì sẽ thu hút ánh nhìn, bên cạnh còn có Cảnh Hiên, cô không muốn.


Đứng ở đó do dự một lúc, Đường Tiểu Nhiên vẫn vẫy một chiếc taxi, trả cho tài xế thêm tiền so với mọi khi.


Vừa hay trên xe cũng có bọc nilon, cô mở bọc nilon ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK