Dường như là nghĩ đến cái gì đó, bàn tay đang cầm ly trà hơi khựng lại: “Em biết chuyện Hoài Dương đã kết hôn?”
Tay cầm ly trà nắm chặt lại, trên mặt của Thẩm Hải Băng vẫn rất bình tĩnh: “Biết chứ, sao vậy?”
“Trong lòng em đã hoàn toàn buông xuống Hoài Dương rồi?”
“Anh, em đều đã đính hôn rồi, cậu ấy cũng đã kết hôn, bây giờ nói những chuyện này không có ý nghĩa gì nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Thiên Canh cười nói: “Chuyện này không phải là đang nói có ý nghĩa hay là không có ý nghĩa, anh để em xác định trái tim của mình, đi theo con đường trước mắt, em chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”
Thẩm Hải Băng thổi nhẹ một hơi vào chén trà, nhìn lá trà vốn dĩ đang cuộn cùng một chỗ lại tản ra: “Lúc đó, anh đã phản đối kịch liệt hai đứa bọn em ở cùng một chỗ, không phải sao?”
“Đó là trước kia, bây giờ thấy quá nhiều chuyện, cho nên cái gì cũng đã phai nhạt rồi, thật ra thì em với Hoài Dương không có quan hệ máu mũ, ở bên nhau cũng không vi phạm đạo đức.”
“Anh nói câu này không cảm thấy là đã quá trễ rồi à, lúc đó em nói cho anh biết chuyện này, anh phản đối vô cùng mãnh liệt, còn từng tuyên bố là muốn cắt đứt mối quan hệ anh em với em, anh đã quên mất những thứ này rồi ư?”
Cả đời này, cô ta cũng sẽ không quên cảnh tượng lúc đó.
Thẩm Thiên Canh thở nhẹ một hơi: “Trước khác nay khác, bây giờ đã suy nghĩ cởi mở hơn rồi, cũng cảm thấy không có gì nữa.”
Thẩm Hải Băng cười lạnh, cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười.
“Anh, anh căn bản không nên nhắc đến chủ đề này. Lúc trước, người muốn em mất hết hoàn toàn hy vọng chính là anh, mà bây giờ lòng của em vất vả lắm mới có thể bình tĩnh trở lại, anh cứ nhất định phải ném một viên đá to xuống như thế, lại khuấy động nó một lần nữa, em là con rối à? Để mặc cho anh sắp xếp?”
Dùng ba năm, ròng rã ba năm trời, cô ta mới có thể làm cho trái tim của mình bình tĩnh lại.
Nhưng mà bây giờ một câu nói đơn giản của ông ta lại có thể khuấy động ao nước mùa xuân một lần nữa, rốt cuộc là ông ta muốn làm như thế nào?
“Nếu như cái ao này đã có thể khuấy động, vậy thì nói rõ trái tim em vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, chỉ cần em cố gắng đè nén nó nó, rồi cũng sẽ có lúc nó bùng nổ.”
“Cho dù là thật sự bình tĩnh hay là em chỉ đang dùng áp lực, đây đều là điều mà em muốn. Chẳng qua là em đang cố gắng hết sức mà làm theo những gì anh muốn mà thôi, mà bây giờ anh lại cố ý đẩy nó ra.”
“Anh, em thật sự không hiểu rốt cuộc là anh muốn như thế nào.” Khóe miệng của Thẩm Hải Băng nở một nụ cười tràn đầy châm chọc.
Ba năm trước, ông ta uy hiếp cô ta, nhớ đến ân tình được nuôi dưỡng từ nhỏ, cuối cùng cô ta mới bất đắc dĩ đau đớn thỏa hiệp.
Sau khi thỏa hiệp, đồng thời, cô ta cũng tự nhủ ở trong lòng rằng cô ta đã lựa chọn con đường này, cho dù có đau đi nữa thì cô ta cũng phải tiếp tục đi.
Cho nên, từ nay về sau cô ta chỉ là cô của Thẩm Hoài Dương, ngoại trừ cái đó ra, không còn cái gì khác.
Nhưng mà, lúc cô ta đang chấp nhận số mệnh, rốt cuộc cũng đã bình tĩnh, ông ta lại cứ xé toạc vết thương ra, thuận thế còn vắt một nắm muối.
Thẩm Thiên Canh nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Em là người thông minh, nhưng mà tại sao lúc này lại ngu ngốc như thế, hay là chỉ cần vừa nhắc tới Hoài Dương là em lại mất hết lý trí?”
Bàn tay đang rũ xuống bên người dần dần nắm chặt lại, Thẩm Hải Băng làm dịu hơi thở: “Muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi, tâm tư của anh quá sâu, em đoán không ra.”
Nhưng không thể phủ nhận câu nói sau cùng của Thẩm Thiên Canh đã hoàn toàn đâm vào điểm yếu của cô ta.
“Nếu đã như vậy, thế thì anh nói thẳng luôn. Sau này mối quan hệ của em và Hoài Dương biến thành như thế nào, anh cũng sẽ không can thiệp vào, có rõ chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Hải Băng trở nên kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Canh: “Anh, anh có biết là bây giờ mình đang nói cái gì không?”
“Đương nhiên biết chứ, em với Hoài Dương là hai đứa nhỏ anh đã chăm sóc từ nhỏ, hai người ở bên nhau đúng là rất tốt. Ba năm này đã trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ anh cũng đã nhìn thoáng hơn rồi, bọn em còn trẻ, anh không muốn cuộc đời của bọn em phải để lại nuối tiếc, cũng không muốn chờ đến lúc bọn em già rồi nhớ lại thì sẽ cảm thấy oán hận anh.”
Nhẹ nhàng cười nhạo, trong lòng của Thẩm Hải Băng cũng không cảm thấy vui mừng được, lại còn có hận ý nhàn nhạt.
“Nếu như lời nói này được nói vào ba năm trước thì tốt biết bao nhiêu, nhưng mà bây giờ đã muộn rồi.”
Anh đã kết hôn, mà cô ta cũng đã đính hôn, là người đã có chồng.
“Cho dù thân là ba của nó, cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấu tâm tư của nó, nhưng mà anh có một việc có thể chắc chắn, đó chính là nó không phải bởi vì yêu cô bé đó mà kết hôn. Chỉ cần mọi thứ chưa đi đến một bước cuối cùng, cũng không tính như là chậm trễ, rốt cuộc là trong lòng của nó vẫn còn có cảm giác với em hay không, chắc chắn là trong lòng em hiểu rõ hơn so với ai khác.”
“Chuyện này căn bản không đơn giản như thế đâu, còn có chị dâu nữa.”