Anh nhìn vào mắt cô rồi nói: “Có hấp dẫn được em không?”
“Có chứ, làm em đắm chìm rất sâu, không thể tự kiềm chế.” Thân Nhã thở dài một tiếng, học theo bộ dạng của anh mà nâng gương mặt với đường cong rõ ràng lên hôn đôi môi mỏng của anh, lại mổ mổ vào cái cằm gợi cảm.
“Anh rất thích em trả lời như thế, cũng khiến cho anh cảm thấy rất hấp dẫn.” Anh híp đôi mắt thâm thúy lại, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm.
“Trước kia anh đã từng nói thật ra anh có rất nhiều mặt, cũng có khuyết điểm, em cảm thấy hình như là em đang đi theo con đường này.”
Lửa giận của Hoắc Đình Phong đã sớm tan thành mây khói, có chăng đi nữa chỉ là sự dịu dàng tha thiết được bao bọc bởi lớp sương trắng dày đặc.
Buổi tối sau khi dùng cơm xong, Hoắc Đình Phong muốn chuyển đến chung cư, cô cau mày nói chung cư chật hẹp, anh liền nói vậy chuyện đến biệt thự.
Thân Nhã không trả lời, cũng không đồng ý.
Nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve da thịt mềm mại, Hoắc Đình Phong nói: “Không phải là lúc nãy đã nói anh già rồi mới có con, vậy thì em có thể hiểu được cảm giác của anh khi có con lúc lớn tuổi, anh không muốn phải bỏ qua bất cứ giai đoạn nào trong sự trưởng thành của nó, em có thể nhẫn tâm để anh từng tuổi này lại bỏ lỡ sự trưởng thành của đứa bé à.”
Anh cố ý tìm kiếm sự đồng tình, Thân Nhã thở dài: “Anh gian xảo lắm nha, lấy lời nói của em để chặn em.”
“Đúng vậy, nói cho anh biết em có mềm lòng không?” Anh thừa nhận là mình rất thẳng thắn, quang minh lỗi lạc.
Thân Nhã hít một hơi thật sâu, không thể nhịn cười được: “Có.”
“Vậy thì những việc còn lại cứ giao cho anh, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất.”
Cuối cùng bọn họ dọn đến chung cư của Thân Nhã, chung cư của cô cách công ty gần hơn, cách trung tâm thành phố cũng gần, giao thông thuận tiện.
Đồ vest, áo khoác của Hoắc Đình Phong đều được Tiểu Trương sắp xếp thành từng vali mang đến nhà, đương nhiên còn có sản phẩm chăm sóc da mặt.
Ngoại trừ cái đó ra, Tiểu Trương còn mang thảm đến đây, rất dày, rất nặng, Thân Nhã không thích cho lắm.
Tiểu Trương nói là anh Hoắc sợ cô Thân bị trượt chân sẽ ngã xuống, kết quả là toàn bộ chung cư đều được lót thảm, mang đến cho người ta một loại cảm giác chật hẹp.
Tiểu Trương đi rồi, trong nhà chỉ còn lại có Thân Nhã, cô đang phải dọn dẹp những món đồ mà anh ta mang tới.
Quần áo thường ngày của người đàn ông cần phải được treo lên, chung cư vốn dĩ không lớn cho lắm, cộng thêm đồ vật của anh sau khi được mang đến đây khiến trong nháy mắt căn phòng có vẻ chật hẹp.
Cô vẫn còn chưa nghỉ việc, bình thường đi làm hay tan làm, Hoắc Đình Phong đưa đón cẩn thận hơn trước kia, có hơi thường xuyên quá rồi.
Anh có ở nhà thì chắc chắn sẽ là anh đưa Thân Nhã đến công ty, nếu như không thì là Tiểu Trương, thỉnh thoảng Tiểu Trương cũng sẽ bận chuyện gì đó. Anh cảm thấy như thế này không được, muốn chuẩn bị xe cho cô, chuẩn bị tài xế riêng cho cô.
Cô cảm thấy phản ứng của anh hơi quá rồi, đón xe cũng được mà, nếu không thì đi tàu điện hoặc là ngồi xe buýt.
Anh không đồng ý, cho dù là đi tàu điện hay là ngồi xe buýt thì cũng quá chen chúc, không cẩn thận thậm chí sẽ té ngã.
Kết quả là anh thật sự chuẩn bị cho cô một chiếc xe, còn có tài xế đưa đón 24/24 giờ, muốn lúc nào thì đi lúc đó.