Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân Nhã cố gắng kiềm nén cảm xúc, hít sâu một hơi, gật đầu, đúng vậy, bây giờ cô đang mang thai, không thể lỗ mãng vậy được.


Hoắc Đình Phong trái lại rất thích dáng vẻ này của cô, có chút lỗ mãng, có chút sơ ý, nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời, tựa như một cô bé.


Nhóm người kia lúc nào cũng chói mắt nhất, cũng là tâm điểm giữa đám đông. Tuấn nam mỹ nữ dù lẫn giữa biển người cũng chẳng thể nào che giấu đi hào quang toả ra từ họ.


Huyên Huyên dễ thương vừa nhìn thấy Thân Nhã đã vội vàng co hai chân ngắn ngủn chạy sà vào lòng cô, hào phóng tặng cô một nụ hôn thật kêu lên mặt, thân thiết gọi cô là dì Thân.


Trái tim Thân Nhã như bị tiếng dì kia hoà tan, vội vàng hôn đáp trả lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại kia của cô bé.


Bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong đỡ lấy eo cô, anh dừng chân trước đoàn người, đôi môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp vang lên: “Trên đường vất vả rồi.”


Sau đó, anh vươn tay nắm lấy tay Thẩm Hoài Dương, kế tiếp là Quý Hướng Không, đây là phép lịch sự cũng như là cách chào hỏi giữa đàn ông với nhau.


Đúng lúc này, Trần Vu Nhất bước ra, Thân Nhã giật mình tại chỗ, Diệp Giai Nhi đứng bên cạnh nói nhỏ rằng các cô cũng không ngờ Trần Vu Nhất sẽ đi theo.


Ánh mắt sâu thẳm của Trần Vu Nhất dán chặt lên người Thân Nhã, khóe miệng khẽ động đậy, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn thốt ra khỏi miệng, rồi lại không biết phải nói như thế nào, trông đến là khổ.


Thân Nhã thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, rồi lập tức dời đi ngay, vẻ mặt bình lặng như nước.


“Phòng khách sạn đã được đặt trước, chỉ là tôi không ngờ sếp Trần cũng tới. Xin anh chờ một lát, để tôi gọi điện báo lại với khách sạn.” Thái độ của Hoắc Đình Phong vô cùng lạnh nhạt.


Dù chỉ là những câu nói vô cùng bình thường, Trần Vu Nhất lại cảm thấy rất khổ sở, từ khi nào chỗ dừng chân của anh ta cần người đàn ông của cô đặt trước thì mới có vậy?


“Không cần, cám ơn ý tốt của sếp Hoắc, tôi tự tìm khách sạn là được rồi.”


Phòng của họ đã được đặt trước, hơn nữa cũng là ý tốt của chủ nhà, không tiện từ chối nên Thẩm Hoài Dương không mở miệng nói gì.


“Nếu vài vị đã tới nước K, vậy hãy để tôi hoàn thành trách nhiệm của chủ nhà, sẽ có người mang hành lý tới khách sạn cho mọi người, nhà hàng cũng đã sắp xếp xong, hay là chúng ta đi ăn bữa cơm trước…” Thái độ của Hoắc Đình Phong vô cùng thân sĩ và lịch sự.


Bởi vì không có lý do từ chối nên mọi người đều đồng ý, chỉ duy nhất mình Trần Vu Nhất là không, anh ta kéo vali, nói muốn đi tìm khách sạn để nghỉ trước.


Nói xong, Trần Vu Nhất không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người kéo vali, một mình rời khỏi sân bay, bóng lưng hơi còng xuống của anh khiến người ta cảm thấy chua chát thay.


Không biết từ lúc nào, cũng chẳng biết từ bao giờ mà anh ta đã thay đổi, thoạt trông thật đáng thương…


Bầu không khí bỗng chốc có chút xấu hổ, cũng may vẫn còn một nhóc dở hơi như Huyên Huyên ở đây, cô bé cất giọng non nớt, nói rằng mình đói lắm rồi, muốn ăn một bữa thịnh soạn.


Đoàn người không để ý tới Trần Vu Nhất nữa, cả đám đi tới nhà ăn đã được đặt trước, bên trong toả chiếu ánh sáng lung linh, trông cực kỳ có phong cách.


Trên bàn cơm, mấy cô ta gái vất vả lắm mới gặp lại nhau, tất nhiên là ríu rít không ngừng, nói đông nói tây, bận bịu không nghỉ.


Không khí giữa cánh đàn ông không được tự nhiên như thế, mới đầu còn khá xa lạ, bởi vì hai người vốn cũng chẳng thân quen gì với Hoắc Đình Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK