Hai má của Thân Nhã ửng hồng, cô khẽ đẩy ngực anh ra, Hoắc Đình Phong lại ôm lấy cô, đường nét tinh tế trên khuôn mặt người đàn ông trưởng thành trông thật quyến rũ: “Xấu hổ à?”
“Mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta đấy.” Thân Nhã cảm thấy bọn họ vừa rồi có chút điên cuồng.
“Ngay từ khi sinh ra, đôi mắt được dùng để nhìn mọi vật xung quanh, dù cho bọn họ có nhìn chằm chằm thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, có đúng không?”
Bất kể là lúc nào, bất kể là cái gì, anh cũng đều nói rất có lý, mà cô thì không cãi lại được anh.
Tiếng chuông điện thoại của Hoắc Đình Phong vang lên, anh lấy ra xem, khi nhìn thấy là cuộc gọi của Tô Chính Kiêu thì anh bất giác nhíu mày.
Anh không bắt máy, Thân Nhã đứng bên cạnh thấy anh hành động như vậy thì cũng không hỏi gì, một lúc sau, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, lần này Hoắc Đình Phong bắt máy.
“Đến nhà tôi môt chuyến, tôi đợi anh.” Lời nói của Tô Chính Kiêu vô cùng ngắn gọn xúc tích, nói xong, anh ta liền cúp luôn điện thoại, giống như một ông lớn kiêu ngạo.
Trong lòng Tô Chính Kiêu luôn mặc định Hoắc Đình Phong nợ anh ta, chỉ cần là chuyện của anh ta, Hoắc Đình Phong nhất định phải xem đó là chuyện quan trọng, gọi điện là phải ngay lập tức có mặt.
“Có chuyện gì à?” Thân Nhã hỏi, điện thoại reo hai lần, chắc là bên kia có chuyện gì quan trọng.
Hoắc Đình Phong khẽ gật đầu.
“Vậy anh đi đi, em cũng thấy hơi mệt, em sẽ về khách sạn trước, anh đừng lo lắng, cứ từ từ giải quyết cho xong việc, em chỉ hy vọng anh có thể trở về ngắm cảnh đêm với em mà thôi.”
Hoắc Đình Phong cởi áo khoác màu xám ra khoác lên vai cô: “Được, anh đưa em về khách sạn trước, sau đó đi giải quyết một số chuyện, anh sẽ trở về ngắm cảnh đêm với em, đưa em lên tầng cao nhất của khách sạn, đứng ở đó ngắm cảnh đêm là đẹp nhất…”
Thân Nhã gật đầu: “Anh đi đường phải chú ý an toàn nha.”
Nhà họ Hoắc.
Mẹ Hoắc vẫn đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy, sau đó bà nói với ba Hoắc: “Có phải cô gái mà chúng ta nhìn thấy trong trung tâm thương mại là cô Thân đến từ thành phố S không?”
Khi nghe mẹ Hoắc nói như vậy, ba Hoắc cũng hồi tưởng lại vóc dáng của cô gái đó, phía sau nhìn rất giống, ông ta nhíu mày: “Cô ta đến nước K rồi sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không biết, tôi cũng giống như ông thôi, đợi đến tối Đình Phong về nhà, để ông cụ nói chuyện với nó, lời của ông cụ, nhất định nó sẽ nghe.”
Ba Hoắc gật đầu, gọi điện thoại, hỏi thăm bác sĩ về bệnh tình của Tô Hoài Giang.
Ba mẹ con bé không còn, nhà họ Hoắc phải gánh rất nhiều nỗi lo, hơn nữa nhà họ Hoắc còn mắc nợ ân tình không cách nào trả được.
Tô Chính Kiêu đang uống cà phê, Tô Hoài Giang không ở phòng khách mà đang ở trên lầu, Hoắc Đình Phong bước vào, ánh mắt quét quanh phòng khách: “Hoài Giang đâu?”
“Hoá ra cậu Hoắc đây vẫn nhớ đến sống chết của Hoài Giang, tôi còn tưởng rằng cậu không nhớ gì cả.” Tô Chính Kiêu chế nhạo nói: “Đã mấy ngày rồi, Hoài Giang vẫn không chịu hóa trị, tôi đang nghi ngờ có phải cậu Hoắc vốn dĩ không cố gắng hết sức…”
“Có những lời có thể tuỳ tiện nói, cũng có những lời đừng nên nói lung tung…” Giọng nói của Hoắc Đình Phong trầm thấp, phảng phất có chút lạnh lùng: “Tôi không thích cách nói chuyện như vậy, cậu hiểu không…”
“Vậy cậu Hoắc có thể nói cho tôi biết cậu thích cách nói chuyện như thế nào không? Tôi nghĩ chỉ cần nói như kiểu không cần cậu Hoắc phải chịu trách nhiệm nữa thì cậu sẽ rất thích!” Tô Chính Kiêu chế nhạo, khóe môi cong lên cười giễu cợt.