“Rõ ràng người gây sự là anh ta, nhưng lại đuổi việc chúng tôi, có tin chúng tôi đăng lên mạng không?”
“Đúng thế, chúng tôi không đi!”
“Chụp lại, đăng lên mạng, để mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xa của anh ta, vậy mà còn đánh phụ nữ.”
Mấy người vẫn quậy phá, quản lý cảnh cáo: “Đó là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, chọc giận anh ta, còn muốn sống nữa không? Khu vui chơi này anh ta đầu tư nhiều nhất, ngay cả ông chủ nhà mình còn không biết, đi đi đi!
Lập tức lại cử nhân viên qua bên này, thiết bị lập tức khởi động.
Ngồi ở bên trong, Tô Chính Kiêu rất là bực bội.
Một tay tùy ý kéo áo sơ mi, cởi cúc áo sơ mi ra.
Sau đó, ánh mắt của anh lại dừng ở trên người Đường Tiểu Nhiên luôn im lặng, mặt mày tối sầm, nổi cáu ở trước mặt Cảnh Hiên và Bạch Tình:
“Cố ý muốn làm mất mất mặt người của Tô Chính Kiêu tôi, không có tay hay không có mồm? Ai mắng cô một câu, cô mắng lại cho tôi hai câu! Nếu mắng không lại thì đánh cho tôi! Nhặt viên đá chọi vào người kẻ đó cho tôi! Kẻ đó nếu dám làm căng với cô thì cô đập kẻ đó chảy máu!”
Đường Tiểu Nhiên nhìn anh, liếc nhìn chỗ khớp xương hơi sưng đỏ trên tay anh, không lên tiếng.
Vòng đu quay của người khác đều là một khoảng yên tĩnh, hưởng thụ cảm giác của độ cao, thưởng thức cảnh đẹp bên dưới.
Nhưng trong vòng đu quay của bọn họ thì chỉ có gương mặt khó coi và tiếng hằn học và dạy dỗ của Tô Chính Kiêu khi nổi cáu.
Cảnh Hiên còn ở đây, Đường Tiểu Nhiên nói: “Đừng dạy hư trẻ con!”
“Dạy hư sao?”
Tô Chính Kiêu lại bùng lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói nhiều như vậy cô một câu cũng không nghe lọt sao? Vậy được, sau này nếu còn bị người khác bắt nạt, đừng trưng ra cái bộ dạng nửa sống nửa chết đó cho tôi, tôi nhìn thấy chỉ muốn đánh vào gương mặt đó! Cô nhớ kỹ cho tôi, còn cả con nữa, cũng nhớ rõ!”
Cảnh Hiên vội gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.
Cúc áo sơ mi lại mở thêm hai cúc, Tô Chính Kiêu cầm chai nước khoáng lên, vặn mở, yết hầu chuyển động lên xuống, há miệng uống.
Nổi giận xong, lúc này miệng khát không chịu được!
Đường Tiểu Nhiên yên lặng nhìn dáng vẻ của anh, cảm giác trong lòng rất tuyệt, bởi vì hành vi vừa rồi của anh làm trái tim cô ấm trở lại.
Anh không có châm chọc giễu cợt cô, mà đã bảo vệ cô.
Bất luận là vì mặt mũi của anh, hay là vì thật sự nhìn không nổi, nhưng anh đã bảo vệ cô.
Chưa từng có cảm giác như vậy, sự mỉa mai và bối rối đó đều trở nên không quan trọng, chỉ cần người đàn ông cô yêu cho một chút ân huệ, có phải sẽ chữa lành vết sẹo đã lãng quên không.
Phụ nữ có phải đều như vậy?
Vòng đu quay có lẽ thật sự có thể mang tới cho con người hạnh phúc.
Khi vòng đu quay lên tới vị trí cao nhất, nhìn xuống chân, mọi thứ đều nhỏ như con kiến.