Quả thật Trần Vu Nhất không có những đức tính như chín chắn, nam tính, trầm ổn, nho nhã này.
Nhưng về mặt tiền tài, anh ta chưa chắc hơn được Trần Vu Nhất. Dù gì nhà họ Trần cũng là gia tộc có tiếng tại thành phố S.
Lúc nãy khi đi ngang qua anh ta, trái tim cô ta chợt hẫng mất mấy nhịp. Lâm Nam Kiều nhìn chiếc xe mất hút trước mắt, cô ta cũng ngồi vào xe của mình, khởi động lái đi.
Thân Nhã sống rất tốt, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta, điều này khiến cô ta thật sự rất khó chịu.
Lâm Nam Kiều tưởng rằng tối nay Thân Nhã sẽ bị chế giễu, nhưng kết quả cuối cũng không phải như vậy, cô ta cực kỳ ghét kết quả này.
Tại biệt thự, Trần Vu Nhất đang ký tên vào tài liệu, Lâm Nam Kiều đi vào. Cô ta có hơi mệt, không biết mệt do đâu, đặt chìa khoá xe lên bàn.
Trần Vu Nhất nheo đôi mắt đào hoa dài và hẹp lại, nhìn thoáng qua chiếc váy suông màu trắng của cô ta, lên tiếng: “Rượu trên váy em là sao vậy?”
Trước ngực là vết rượu, chỗ vạt áo cũng có vết rượu.
Lâm Nam Kiều nói thẳng: “Em tới buổi họp lớp, trùng hợp đàn chị Thân Nhã cũng ở đó. Em kính rượu, là chị ấy đẩy…”
Cô ta sẽ không nói về sự thay đổi của Thân Nhã trước mặt Trần Vu Nhất, cũng sẽ không nói về người đàn ông bên cạnh cô.
Vì khi nhắc đến sự thay đổi của Thân Nhã, Trần Vu Nhất sẽ tò mò, nói đến người đàn ông bên cạnh cô, anh ta cũng sẽ hiếu kỳ.
Cô ta chỉ cần nói tới đây rồi dừng là được rồi!
Quả nhiên, vẻ mặt của Trần Vu Nhất hiện lên vẻ bực bội. Anh ta không chịu được khi người khác nhắc đến Thân Nhã, nhắc tới là lại cảm thấy bực bội.
“Cô ta có thành kiến với em, mấy lần trước em đánh vẫn còn nhẹ đấy. Càng ngày cô ta càng điêu ngoa tùy hứng, sau này tránh xa cô ta một chút…”
“Em biết rồi.” Lâm Nam Kiều lên tiếng: “Em đi thay đồ, còn nữa, em quên mua đồ anh muốn mua rồi.”
“Quên mua thì thôi.” Trần Vu Nhất không thèm để ý, bưng ly rượu trên bàn nhấp nhẹ một ngụm, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên xem.
Lâm Nam Kiều gật đầu, mang đồ ngủ đi vào nhà tắm. Cô ta không hy vọng Trần Vu Nhất biết tất cả mọi chuyện liên quan Thân Nhã.
Còn về sự thay đổi của Thân Nhã, trong lòng cô ta chỉ có chán ghét, không cam tâm…
Và nếu có thể thì cô ta sẽ cố gắng tránh để Thân Nhã và Trần Vu Nhất gặp mặt, tốt nhất là khiến cả hai mãi mãi không gặp nhau.
Tuy Lâm Nam Kiều đang tắm nhưng lại chưa từng ngừng suy nghĩ.
Nếu được thì dĩ nhiên cô ta hy vọng Trần Vu Nhất sẽ ghét Thân Nhã…
Trên xe.
Ánh mắt của Thân Nhã nhìn sang người đàn ông tao nhã ngồi bên cạnh, sau đấy lên tiếng, giọng cố tình trêu đùa: “Không phải anh còn có bữa tiệc khác à?”
“Em cảm thấy anh đang gạt em hả?” Dĩ nhiên Hoắc Đình Phong nghe hiểu ý bóng gió của cô, ánh mắt hơi đổi, giọng gợi cảm lại thật thà: “Anh đưa em tới đó, được không?”
Lần này, đổi lại là mở to đôi mắt vì ngạc nhiên: “Thật sự tham gia tiệc à?”